Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Sở Kiều Tịnh hơi ngẩn người, cảm thán sự thất thường của hắn hôm nay. Nàng chỉ coi là vì hôm qua Dạ Chí Thần hiểu lầm nàng nên bây giờ mới tốt tính nói thêm với nàng vài câu. Vì thế nàng chỉ khế "ổ" một tiếng rồi rời đi. Dạ Chí Thần nhìn vẻ mặt thờ ơ không để ý của nàng, cảm giác đầu tiên là thấy hơi gai mắt. Mãi cho đến khi Lương Nhân đi vào, Dạ Chí Thần mới trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. "Chủ nhân, sau khi Húc Vương về thì không làm ầm ĩ nữa, nhưng vẫn luôn la hét đòi gặp ngài, mãi mới vỗ về được ạ." Dạ Chí Thần nhìn thuốc trên bàn, trầm tư suy nghĩ. "Mấy ngày nữa cho đệ ấy uống thuốc này đi." Lương Nhân khó hiểu: "Thuốc này... là Vương phi đưa ạ?" "Ừ." "Vậy vì sao.." phải chờ vài ngày nữa? Lương Nhân còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Chí Thần đã quét qua. "Thuộc hạ hiểu rồi ạ." Lương Nhân không tự chủ được mà rụt cổ lại, trong lòng bắt đầu cầu nguyện cho Húc Vương, bị Vương phi và Vương gia cùng nhau bắt tay chỉnh đốn, Húc Vương đúng là đáng thương mà. Bên kia, Sở Kiều Tịnh nhanh chóng về lại viện của mình, Dư Nam đã về, đang ríu rít báo cáo tình hình phía Y các. Mấy ngày tiếp theo, vì thân phận của Sở Kiều Tịnh không tiện nên trừ khi có bệnh nhân nào bệnh khá nặng thì nàng mới đi, thời gian còn lại nàng luôn ở trong phủ. Thượng Quan Ý đã bị cấm túc, không ai tới gây chuyện, cuộc sống của nàng rất bình yên. Mọi chuyện bên phía Y các nàng đều giao cho Dư Đông quản lý, do vừa mới mở nên thi thoảng Dư Nam và Dư Tây cũng sẽ đến giúp đỡ. Công việc kinh doanh của Y các diễn ra suôn sẻ, hầu như ngày nào cũng kiếm được rất nhiều tiền, mà những người được Sở Kiều Tịnh chữa bệnh chẳng những được thấy y thuật của nàng mà còn được thấy Hạ Lan thần y giúp đỡ nàng, danh tiếng của Y các bỗng chốc càng thêm nổi hơn. Không chỉ danh tiếng của Y các ngày càng lẫy lừng, mà đến tên tuổi của Hề Tam Sinh cũng lan rộng khắp Bất Dạ Quốc. Vì thế rất nhiều người đến đây vì danh tiếng. Nhưng vì để ý thân phận nên Sở Kiều Tịnh không tiện ra ngoài thường xuyên, thế là nàng chỉ có thể đưa ra quy định, sau này mỗi tháng chỉ chữa cho ba người bệnh nặng. Vì mấy ngày nay thành lập Y các nên không gian của Sở Kiều Tịnh cũng được nâng cấp đáng kể, một khoảng trống bên cạnh chỗ trồng thảo dược trong không gian đã tản sương mù đi, biến thành một con suối. Nước suối này không như nước suối thông thường, uống vào chẳng những có thể giảm mệt mỏi mà còn có thể giúp thân thể cường tráng. Nếu dùng nước suối này tưới dược liệu thì dược tính sẽ càng thêm hiệu quả, tốc độ tăng trưởng cũng nhanh hơn rất nhiều, chỉ ba ngày là đã có thể thu hoạch. Vì vậy khi Sở Kiều Tịnh rảnh rỗi sẽ vào không gian trồng những dược liệu này, còn thả cá vào nước suối, ngày nào cũng lấy nước suối đi hầm canh nấu cơm, cuộc sống trôi qua cực kỳ êm đẹp. Cho đến mấy ngày sau Thái hậu về cung, chuỗi ngày yên bình và thoải mái của Sở Kiều Tịnh cuối cùng đã bị phá vỡ. Ngày hôm đó, người đi nghênh đón Thái hậu xếp hàng dài từ ngoài cung đến tận tế đàn trong cung. Thái hậu mặc trang phục cung đình lộng lẫy bước ra khỏi xe ngựa, bước lên đài cao, tuy được chăm sóc rất tốt nhưng trên mặt vẫn hằn lên chút dấu vết của năm tháng, có điều khí chất của bà ta lại ung dung cao quý, khiến người khác cảm thấy hơi áp lực. "Cung chúc Thái hậu về cung!" Trong cung vang lên tiếng hộ của các đại thần và các gia đình quyền quý, tất cả mọi người đều quỳ xuống. "Nhi thần/ Thần thiếp tham kiến mẫu hậu" Hoàng thượng và Hoàng hậu cung kính hành lễ, Thái hậu nở nụ cười ấm áp, đỡ Hoàng thượng dậy. "Mau đứng lên đi." Nói xong, bà ta lại phất tay với mọi người dưới đài: "Các ngươi cũng đứng lên đi." "Tạ ơn Thái hậu." Sở Kiều Tịnh đứng dậy theo mọi người, đứng vai kề vai với Dạ Chí Thần. Khi nàng ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Thái hậu, ánh mắt ấy như đang đánh giá, lại như đang xem xét và cân nhắc. Tim Sở Kiều Tịnh đập thình thịch, trong trí nhớ của nàng không có quá nhiều thông tin về Thái hậu, mặc dù ánh mắt của Thái hậu không có ác ý nhưng vẫn khiến nàng không biết phải làm thế nào. Sở Kiều Tịnh thở dài, không nghĩ nữa, khóe miệng nở một nụ cười khéo léo, coi như đáp lại. Thấy nàng đối mặt với mình mà vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng Thái hậu chợt gợn sóng. Nàng như vậy không giống lời đồn bà ta nghe được trước đây, nhưng dù sao chiếm đồ của người khác cũng là không tốt. Thái hậu cau mày, không nhìn nàng nữa: "Hoàng thượng, bắt đầu lễ bái đi." "Bắt đầu lễ bái!" Sau khi thấy Hoàng thượng gật đầu ra hiệu, chất giọng the thé của Trần công công vang vọng khắp quảng trường. Một nhóm người mặc đạo phục lần lượt đứng trên đài, trên bàn có sáu con vật là ngựa, bò, cừu, gà, chó và lợn. Đạo sĩ râu dài dẫn đầu, một tay cầm phất trần, tay còn lại cầm ly rượu. Theo nhịp trống, ông ta dùng nhang đèn đã thắp hất lên vật tế. Một loạt động tác như rắc gạo, dâng hương đốt giấy, quỳ lạy đã hoàn tất. Đạo sĩ râu dài cầm chín nén nhang đưa vào tay Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu. Ba người nhận lấy hương rồi thắp lên, quỳ xuống tấm đệm, dập đầu bái lạy thần linh, thành khẩn cầu nguyện. Tiếng trống dừng lại, ba người đứng dậy cắm hương vào lư hương. Nhưng lúc cắm vào, cây hương đang cháy đột nhiên gập lại, nửa nén hương rơi xuống mặt bàn. Thái hậu như vậy, đến Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng như thế luôn. Biến cố này khiến mọi người đều sửng sốt, không ai dám thở mạnh. Bỗng chốc, quảng trường trở nên tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng chết chóc! "Đại họa!" Đạo sĩ râu dài trợn to hai mắt. Cho đến khi ông ta lại lặp lại câu đó: "Đại họa rồi." Mọi người đều hít ngược một hơi, lo lắng quỳ xuống đất. Thái hậu và Hoàng thượng nhíu mày, Thái hậu còn khẩn trương hỏi: "Đạo trưởng nói vậy là có ý gì? Đại họa gì cơ?" "Hương đang cháy mà gãy là điềm cực xấu, đây cũng là lần đầu tiên bần đạo thấy điềm xấu thế này. Nếu không phá thì chẳng những người cầu nguyện ảnh hưởng sức khỏe mà vận mệnh đất nước cũng bị liên lụy" Lão đạo râu dài vuốt râu, buồn bã nói. Thái hậu vốn đã tin thần linh, nghe vậy thì càng thêm hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Đạo trưởng có cách gì không?" Hoàng thượng đứng bên cạnh cũng nhíu chặt lông mày, mong chờ nhìn ông ta. Đạo trưởng suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: "Thôi vậy, thiên cơ vốn không được tiết lộ, nhưng chuyện này quan trọng, cho dù bần đạo tổn thọ cũng phải nhìn trộm thiên cơ một lần" Nói rồi, ông ta ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, tay kết ấn phức tạp. Sau đó người ông ta run bần bật, mắt cũng bắt đầu trợn lên. Sở Kiều Tịnh nhìn lên đài, trong lòng không khỏi cười khẩy. Nàng là người hiện đại, tuy cũng biết trên đời có rất nhiều thứ siêu nhiên, cũng có rất nhiều người có năng lực cường đại, nhưng vị đạo sĩ này rõ ràng là kẻ lừa bịp, nhìn cơ mặt và động tác tay của ông ta là biết rõ ràng cố ý diễn. Nếu thật sự là phản xạ có điều kiện hoặc bị ngoại lực kéo thì co giật và phản ứng cơ bắp chắc chắn sẽ không như thế này. Người bình thường có thể không biết, nhưng Sở Kiều Tịnh là người hiểu rõ cơ thể con người nhất, đương nhiên không thể giấu được nàng. Không biết qua bao lâu, Sở Kiều Tịnh cảm thấy đầu gối đau nhức, chầm chậm di chuyển nửa người dưới, lúc này Dạ Chí Thần đột nhiên nhích lại gần, nói nhỏ: "Mệt thì dựa vào đi." Sở Kiều Tịnh nhìn bờ vai nghiêng tới của hắn, trong lòng thấy hơi cảm động. Hừ, Sở Kiều Tịnh, ngươi cũng chỉ có thể đắc ý một thời gian ngắn thôi, ta sắp khiến ngươi phải chịu khổ rồi.