Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Một lúc sau, đạo trưởng râu dài bình thường trở lại, từ từ mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của ông ta, mọi người đều cảm thán. Trong lòng họ vừa quan tâm cách giải quyết tai họa lại vừa khen ngợi đạo trưởng vì trò chuyện với thần linh mà phải chịu khổ, là một người có tấm lòng bác ái. Sở Kiều Tịnh không khỏi cười khẩy, bình thường co giật kiểu đấy cũng mệt đổ mồ hôi thôi mà. "Đạo trưởng, thế nào rồi!" Hoàng thượng và Thái hậu vội tiến lên hỏi. Đạo trưởng râu dài lau mồ hôi trên trán, gật đầu: "Thuận lợi hoàn thành sứ mệnh" Nghe thấy sáu chữ này, mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm. "Vậy phải giải quyết thế nào? Trẫm lập tức cho người đi làm" "Khi bần đạo nói chuyện với thần linh thì được biết chỉ cần tìm được căn nguyên của đại họa này rồi đốt tế lễ, thì không chỉ có thể hóa giải được đại họa mà còn có thể giúp Thái hậu và Hoàng thượng sống lâu trăm tuổi, quốc thái dân an. Thái hậu vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: "Vậy căn nguyên đại họa phải tìm ở đâu?" "Căn nguyên đại họa là một nữ tử sinh vào ngày thứ ba của cuối tháng 9 âm lịch." "Cái gì! Ý đạo trưởng là phải lấy người sống làm vật tế ư?" Thái hậu trợn to hai mắt, tuy chuyện này liên quan đến gốc rễ quốc gia, nhưng nếu tế người sống thì cũng hơi tàn nhẫn. "Đúng vậy, nhưng nàng ta là người, cũng là họa. Nữ tử này tương khắc với vận quốc của Bất Dạ Quốc, là họa tinh chuyển thế, chỉ có đốt lửa hiến tế mới có thể tiêu trừ tai họa" Đạo trưởng râu dài vuốt râu, trang nghiêm nói. Hoàng hậu che giấu sự vui mừng trong lòng, giả vờ ngạc nhiên: "Nữ nhi của Hình bộ thị lang, nữ nhi của Trần đại nhân và nữ nhi của Hạ đại nhân hình như đều sinh vào thời điểm này. Hoàng hậu lo chuyện hôn sự của Hoàng tử nên đương nhiên cũng biết tuổi tác và giờ sinh của các nữ tử thích hợp để thành hôn. Bà ta nói ra như vậy cũng không ai cảm thấy khó hiểu, nhưng mấy người bị nhắc tên lại đột nhiên bước tới dập đầu: "Xin Hoàng thượng và Thái hậu suy nghĩ lại ạ, thần chỉ có một nữ nhi này thôi, không thể nào là họa tinh được." "Thần nữ vô cùng ngoan ngoãn, cũng không thể nào là họa tinh được" "Xin Thái hậu và Hoàng hậu suy xét lại ạ." Bỗng chốc mọi người đều cảm thán, một số nhà có người sinh ra vào giờ này không kìm được mà cúi thấp đầu hơn nữa, sợ bị phát hiện. Sở Kiều Tịnh nhíu mặt mày, lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, nàng không tin chuyện này là trùng hợp, bởi vì nàng cũng sinh vào thời gian này. Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Hoàng hậu nhìn Sở Kiều Tịnh thoáng qua vẻ đắc ý. Điều này khiến Sở Kiều Tịnh chỉ muốn lao tới xé xác bà ta. Những người bị nêu tên bây giờ rõ ràng đều không phải mục đích bà ta muốn, sở dĩ không gọi thẳng tên nàng ra là vì sợ người khác nói Hoàng hậu cố ý làm vậy. Xem ra, lát nữa bọn họ vẫn còn thông tin khác để xác nhận nàng là họa tinh. Dường như Dạ Chí Thần nhận ra sự thay đổi của Sở Kiều Tịnh, hắn quay đầu lại thì thấy nàng đang nhìn lên đài với vẻ mặt lạnh lùng. Lòng hắn giật thót, chẳng lẽ... "Thái hậu, Hoàng thượng... Thần Vương phi, Thần Vương phi cũng sinh cùng ngày với thần nữ ạ." Hình bộ thị lang quỳ trên đất, chỉ về phía Sở Kiều Tịnh rồi lớn tiếng nói. Sở Thừa tướng nắm chặt tay, đứng bật dậy: "Lưu đại nhân nói phải suy nghĩ nhé! Nữ nhi của ông không phải họa tinh, vậy chẳng lẽ nữ nhi của bổn tướng là họa tinh chắc!" Nét mặt Sở Thừa tướng u ám, ông khoanh tay đứng đó, chỉ đứng đó thôi cũng tạo cho Lưu đại nhân áp lực vô hình. "Có ai ở Bất Dạ Thành mà không biết trước đây Thần Vương phi ngông cuồng nổi loạn, không chỉ suốt ngày theo đuổi Thần Vương mà còn chạy đi gây chuyện khắp nơi. Nghe nói chân Đại công tử của Sở Thừa tướng bị què cũng là vì nàng ta. Nếu nói là họa tinh, không phải Thần Vương phi thì còn ai vào đây nữa?" Lưu đại nhân cố hết sức phớt lờ áp lực mà Sở Thừa tướng mang tới cho mình, nói từng chữ một. Vẻ mặt Hoàng thượng âm trầm khó đoán, ông nhìn hai người này, không khỏi nhíu mày. Sở Thừa tướng lại nói: "Ngươi cũng nói là trước đây rồi còn gì! Chuyện chân của trưởng tử bổn tướng là thật, nhưng nó có thể đi lại được lần nữa cũng là do tiểu nữ chữa khỏi" Mọi người vốn đang hóng hớt, nhưng nghe tới đoạn chân Sở Kỳ Dương là do Sở Kiều Tịnh chữa khỏi thì không khỏi ngạc nhiên. Trước đây họ vẫn luôn đoán là Hạ Lan thần y, không ngờ lại là Thần Vương phi. Bảo sao khi đó Hạ Lan thần y lại luôn nhún nhường nàng. Hai mắt đạo trưởng râu dài sáng lên, ông ta đi đến bên Thái hậu: "Thần linh còn chỉ ra một điều nữa, nói rằng nữ họa tinh chuyển thế này chắc chắn sẽ để lại dấu vết đặc biệt trên người. Lời này vừa nói ra, những người đang có mặt lập tức bàn tán xôn xao. "Chẳng phải trên mặt Thần Vương phi có một vết sẹo lớn sao?" "Đúng vậy, nghe nói hồi bé không có, sau này đột nhiên có, nếu như vậy thì từ lúc đó họa tinh đã chuyển thế vào người nàng ta rồi à?" "Bảo sao từ khi đó Thần Vương phi bắt đầu gây chuyện khắp nơi, tính tình kiêu ngạo hống hách, nghe nói đến ca ca ruột và tẩu tẩu nhà mình cũng chẳng thân thiết." Đám đông lập tức hình thành làn sóng nghiêng về một phía, bọn họ đã sớm quên mất vừa rồi còn đang khen ngợi y thuật của nàng cao minh, thậm chí có người ở gần nàng còn lùi sang một bên, tránh ra nàng ra. "Không biết Thần Vương phi là ai vậy ạ? Bần đạo có thể nhìn mặt người được không?" Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Chí Thần âm trầm đáng sợ, hắn lập tức định đứng dậy, nhưng Sở Kiều Tịnh vội kéo hắn lại rồi lắc đầu, nàng đứng lên khoan thai đi đến trước đài. Sống lưng nàng thẳng tắp, chỉ đứng như vậy thôi cũng tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng cao quý. Đạo trưởng râu dài nheo mắt: "Đúng là nữ nhân này rồi. Nếu lão đạo không đoán nhầm thì khi họa tinh giáng thế, chắc chắn nữ nhân này đã có sự thay đổi long trời lở đất, không biết có phải không?" "Đúng đúng đúng, hơn một tháng trước Thần Vương phi bỗng đổi tính đổi nết, những điều này mọi người đều thấy rõ ràng." Lưu đại nhân Hình bộ thị lang lên tiếng, những người khác đều gật đồng tán thành. Sở Kiều Tịnh cười mỉa, đôi mắt trong veo như có thể chứa cả ngân hà. Có điều, dù nàng đang cười nhưng trong mắt lại đầy lạnh lùng. "Nếu họa tinh giáng thế sẽ khiến con người thay đổi long trời lở đất, vậy vết sẹo trên mặt ta là thế nào? Rốt cuộc họa tinh để lại dấu vết hay khiến con người thay đổi đây?" Giọng Sở Kiều Tịnh lạnh lùng trong trẻo khiến lão đạo phải sửng sốt. Ông ta sơ suất rồi, bình thường khi người ta đối mặt với tình huống thế này thì sớm đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, làm sao còn có thể bình tĩnh bởi móc từng chữ thế này nữa? "Đương nhiên đều có hết! Vết sẹo trên mặt người là sự trừng phạt của trời cao dành cho họa tinh nên cố ý để lại, còn thay đổi là từ ngay lúc đó đã có rồi, có lẽ vì một số lý do nào đó mà họa tinh không thức tỉnh, nhưng một khi thức tỉnh thì sẽ có sự thay đổi trời long đất lở. Chắc hẳn Thần Vương phi. à không, họa tinh đã thức tỉnh rồi." "Ha ha.." Sở Kiều Tịnh che miệng cười khẩy, nàng cười xong thì bước lên đài, từng bước đến gần ông ta: "Đạo trưởng nói chuyện với thần linh, thế thần linh có nói cho đạo trưởng biết khi nào thì ngươi chết không?"