Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Thấy nàng đến gần, người trên đài đều khó hiểu, nhưng khi nàng nói ra lời này, mọi người lập tức căng thẳng, Hoàng hậu hét toáng lên: "Sở Kiều Tịnh, ngươi làm gì vậy hả? Chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu? Mau ngăn nàng ta lại!" "Ai dám!" Trong mắt Sở Kiều Tịnh bắn ra ánh nhìn sắc lạnh, nàng nhìn thị vệ đang chuẩn bị đi lên ngăn mình rồi lại quay sang nhìn Hoàng hậu: "Mẫu hậu có ý gì đây? Dù thế nào thì Tịnh Nhi cũng là người của Hoàng thất, bây giờ bị người khác chụp mũ là họa tinh thì phải làm sáng tỏ chứ. Nếu Tịnh Nhi thật sự là họa tinh thì Tịnh Nhi chắc chắn sẽ gieo mình vào lò lửa vì Thái hậu, vì Hoàng thượng và giang sơn xã tắc này. Nhưng hiện tại Tịnh Nhi không thể bị thiêu mà không có lý do rõ ràng được." Những lời này của Sở Kiều Tịnh oai phong lẫm liệt, khiến người ta không khỏi cảm động. Cho dù có tin thần linh tới mức nào đi nữa cũng không thể thiêu chết một người sống một cách không rõ ràng như vậy được. Thái hậu ngơ ngác nhìn nàng, cảm giác trong lòng rất khó tả. Bà ta vừa tin đạo trưởng, nhưng nhìn cử chỉ tao nhã trang nghiêm của Sở Kiều Tịnh thì lại thấy nàng không giống như họa tinh mà đạo trưởng nói, thế là không kìm lòng được mà hỏi: "Đạo trưởng, ngươi xem có phải nhầm lẫn rồi không? Họa tinh có phải là người khác không?" "Không đâu, đặc trưng của họa tinh rất rõ ràng, vị này hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa họa tinh rất giỏi ngụy biện, Thái hậu đừng bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt." Thấy Thái hậu do dự, đạo trưởng râu dài sốt sắng phủ định. Sở Kiều Tịnh nhìn ông ta, trên môi vẫn giữ nụ cười, cứ như thể những gì ông ta nói lúc này chẳng liên quan gì đến nàng cả. "Đạo trưởng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đấy, ngươi có thể nói chuyện với thần linh, vậy có biết khi nào mình chết không! Đạo trưởng không dám trả lời hay là vốn chẳng có thuật giao tiếp với thần linh?" "Ngươi... đương nhiên là bần đạo biết rồi, nhưng xem sinh tử là thiên cơ, không thể tiết lộ" "Thế à? Đạo trưởng nghĩ cho người khác như vậy, chắc phải bình an sống lâu trăm tuổi đúng không?" Sở Kiều Tịnh lại tiến lên một bước, nhưng hình như giẫm phải gấu váy, nàng lập tức loạng choạng bước về phía trước hai bước. "Ai ya. Sở Kiều Tịnh kêu lên, ánh sáng tinh ranh trong mắt lập tức bị vẻ hoảng sợ giả vờ thay thế. Cùng lúc đó, Sở Kiều Tịnh càng đến gần đạo trưởng hơn, nàng phất tay, thoáng chốc có một ít bột phấn bay qua chóp mũi ông ta. Sau đó cuối cùng nàng cũng đứng vững lại: "Xin lỗi, trang phục trong cung hôm nay hơi dài" "Hừ.." Đạo trưởng râu dài bực bội: "Đương nhiên bần đạo sẽ bình an vô sự rồi." "Ồ? Vậy à, thế bây giờ bổn vương phi nói cho ngươi biết, bổn vương phi cũng biết giao tiếp với thần linh, vừa nãy thần linh nói cho ta nếu ngươi không làm việc chính nghĩa thì lát nữa sẽ mất mạng ngay đấy!" "Họa tinh nhà ngươi đừng ở đây đe dọa ta" Đạo trưởng râu dài tức giận nói, sau đó lại nhìn Thái hậu: "Xin Thái hậu và Hoàng thượng mau hạ lệnh, họa tinh sống lâu thêm phút nào là biến cố lại có thêm chừng đó, đến lúc ấy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn. Thái hậu nghe đạo trưởng nói vậy, tuy quan tâm đến gốc rễ quốc gia nhưng dù sao cũng là người sống nên bà ta hơi bối rối: "Bổn cung ăn chay nhiều năm, bây giờ lại thiêu chết người sống... Đạo trưởng có còn cách nào khác không... "Đây là cách duy nhất rồi ạ. Nhưng người trước mặt chúng ta đã không còn là nguyên chủ nữa rồi, khoảnh khắc họa tinh nhập vào thì nguyên chủ cũng đã chết! Vậy nên Thái hậu không cần tự trách, làm vậy, nguyên chủ cũng có thể yên tâm. "Mẫu hậu, sức khỏe của người, của Hoàng thượng và gốc rễ của quốc gia đều rất quan trọng. Tuy thần thiếp cũng không nỡ, nhưng đạo trưởng đã nói như vậy rồi, bây giờ nàng ta là họa tinh chứ không phải người, vậy nên chúng ta chỉ đang vì dân trừ hại thôi" Hoàng hậu thấy Thái hậu còn do dự thì liền nói với ý tứ sâu xa. Lòng Thái hậu vốn đang bối rối, lúc này như tìm được tấm bèo, dần dần trở nên kiên định, nếu là họa tinh thì đúng là nên diệt trừ! Gốc rễ quốc gia không thể bị lung lay. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, giọng Thái hậu trở nên rất kiên định: "Người đâu, đưa họa tinh lên tế trời!" "Ai dám!" "Khoan đã!" "Từ từ!" Ba giọng nói đồng thời vang lên, chỉ thấy Dạ Chí Thần bay lên rồi đáp xuống bên cạnh Sở Kiều Tịnh, còn Sở Thừa tướng và Sở Kỳ Dương cũng chạy nhanh lên tế đàn, đứng ở bên cạnh nàng. "Xin Hoàng tổ mẫu hãy suy nghĩ cho kỹ, Vương phi của tôn nhi, tôn nhi hiểu rõ nhất, tôn nhi lấy tính mạng ra bảo đảm, nàng ấy không thể nào là họa tinh." Dạ Chí Thần bình tĩnh đứng trước mặt nàng, tuy nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ý lạnh toát ra từ người hắn. Thái hậu thấy tôn nhi mình quý nhất lấy mạng ra để bảo đảm, có thể khiến người luôn lạnh lùng vô tình như hắn trở nên thế này, họa tinh đúng là không đơn giản. "Vớ vẩn! Con không giao tiếp được với thần linh, làm sao biết nàng ta có phải họa tinh hay không! Với dung mạo này mà cũng có thể khiến con mê đắm như vậy, nếu nói nàng ta không phải họa tinh thì ai mới là họa tinh!" "Mặc dù tôn nhi không biết giao tiếp với thần linh, nhưng tôn nhi là người gần gũi với nàng ấy nhất nên đương nhiên biết. Tôn nhi đã từng trúng độc thoi thóp, là nàng ấy đã cố gắng cứu con. Bệnh của phụ hoàng cũng là do nàng ấy cứu. Tuy trước đây danh tiếng của nàng ấy không tốt, nhưng đó cũng chỉ là mấy lời đồn bậy bạ thôi. Hoàng tổ mẫu có thể phái người đến phủ của tôn nhi hỏi thăm, đến hạ nhân cũng luôn miệng khen nàng ấy không ngớt." Dạ Chí Thần nói từng từ từng chữ, sau đó quay đầu nhìn Sở Kiều Tịnh, một lần nữa lên tiếng: "Có lẽ tôn nhi đã bị nàng ấy mê hoặc, nhưng không phải vì họa tinh khiến lòng người mê muội mà mọi người nói, mà là vì ngày ngày ở bên nàng ấy nên tôn nhi hiểu rõ con người nàng ấy, hiểu rõ cách làm việc của nàng ấy. Mỗi việc làm của nàng ấy dù là vui vẻ, là tức giận, hay ranh mãnh láu cá, tôn nhi đều biết đó đích thực là nàng ấy chứ không phải giả vờ làm màu" Nghe hắn nói vậy, đầu Sở Kiều Tịnh như bị sét đánh nổ bùm, hắn đang... tỏ tình ư? Hắn nói... hắn say mê nàng? "Nếu như Hoàng tổ mẫu nhất quyết coi nàng ấy là họa tinh, vậy người thiêu chết cả tôn nhi luôn đi ạ." Sở Thừa tướng và Sở Kỳ Dương đứng bên cạnh nghe thấy lời này của Dạ Chí Thần cũng ngạc nhiên há hốc mồm, sau đó trong lòng rất vui mừng nhẹ nhõm. Ánh mắt Sở Thừa tướng nhìn Dạ Chí Thần lộ rõ vẻ hài lòng, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, ông lập tức cau mày, chắp tay với Thái hậu và Hoàng thượng: "Nếu Thái hậu muôn xử lý nữ nhi của lão thần, vậy thì xử lý cả người làm cha là thần luôn đi ạ. "Xin Thái hậu ân chuẩn cho vi thần được đi cùng tiểu muội. Vẻ mặt Sở Kỳ Dương vẫn là vẻ ấm áp như bao ngày, nhưng lời nói ra lại khẩn cầu đến mức khiến cho người khác không cách nào phản bác. Nhìn bóng lưng của ba người, Sở Kiều Tịnh bỗng thấy ấm áp. Ở thế giới tôn thờ thần linh này mà họ lại không vì nàng bị gán danh họa tinh mà sợ nàng, ngược lại còn bảo vệ nàng trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng. Thái hậu thấy ba người như vậy, nhất thời giận sôi máu, chỉ vào họ, mãi một hồi lâu không nói được lời nào. Thấy vậy, Hoàng thượng vội vàng giúp Thái hậu vuốt lưng, sau đó quát: "Ba người các ngươi định tạo phản đấy à! Mau lui xuống ngay!" "Cả đời thần đều vì Bất Dạ Quốc, bây giờ trưởng tử cũng đã vào triều, nhị tử ở chiến trường quanh năm suốt tháng, nam nhi nhà thần một lòng vì Bất Dạ Quốc, nếu hôm nay "Vi thần chỉ có một muội muội, nếu không thể bảo vệ muội ấy thì còn gì là huynh trưởng nữa! Vậy nên xin hãy cho thần được như ý nguyện!" Sở Kỳ Dương đứng thẳng tắp, trước nay hắn luôn dịu dàng tươi cười, nhưng giờ khắc này vẻ mặt hắn cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, lời nói mạnh mẽ khí phách.