Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều Tịnh tới phòng của Dạ Chí Thần. Lúc này Dạ Chí Thần đang ngồi ngay ngắn trước bàn chuẩn bị dùng bữa, thấy Sở Kiều Tịnh tiến vào, khí lạnh trong đáy mắt hắn nhạt đi vài phần. "Cùng ăn đi!" Hắn chỉ một bộ bát đũa khác đặt ở đối diện. Sở Kiều Tịnh cũng không từ chối, thẳng thắn ngồi xuống, gắp một cái bánh bao lên ăn. "Tam ca, Tam ca!" Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Ngay khi hai người Sở Kiều Tịnh đang nhàn nhã ăn sáng, Dạ Tinh Húc đã kích động bước vào. Vừa thấy Sở Kiều Tịnh cũng ở nơi này, hắn ta chợt khựng bước lại, vẻ mặt ghét bỏ. "Sao ngươi cũng ở đây!" Sở Kiều Tịnh ngước đôi mắt lạnh băng lên, khẽ hé môi trả lời: "Đây là nhà của ta, ngươi nói xem sao ta lại ở đây" Dạ Chí Thần nghe nàng nói từ nhà thì chợt ngước lên nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua vẻ vui sướng. "Ngươi... Bổn vương mặc kệ ngươi!" Dạ Tinh Húc trừng nàng, rõ ràng không muốn để ý tới nàng nữa. Sau đó, hắn ta lại kích động ngồi xuống cạnh Dạ Chí Thần. Dạ Chí Thần nhích người lại gần Sở Kiều Tịnh hơn, nhìn hắn ta với vẻ đầy ghét bỏ: "Không phải hẹn đệ buổi trưa tới à?" "Không phải, đệ tới là vì có chuyện. Huynh đã nghe gì chưa? Sáng sớm hôm nay Y các đã vây đầy người, nghe nói là thê tử ông chủ Triệu của Hồi Xuân đường đeo bụi gai quỳ gối trước cửa Y các. Thấy người ta đồn rằng hôm qua Hề Tam Sinh chữa bệnh cho ông chủ Triệu, Triệu phu nhân không tin y thuật của hắn, ngăn trở nhiều lần. Nhưng hắn vẫn không hề so đo, còn chữa khỏi cho ông chủ Triệu. Thế nên sáng nay Triệu phu nhân tới để chịu đòn nhận tội." Dạ Chí Thần cau mày không nói gì, chỉ nhìn đánh mắt nhìn Sở Kiều Tịnh, khóe mắt vô thức liếc xuống vị trí yết hầu của nàng. Dạ Tinh Húc nói xong thì càng hưng phấn: "Tam ca biết không? Tam Sinh thần y này là người đệ sùng kính nhất đấy. Chẳng những y thuật cao siêu mà còn thiện lương, rộng lượng như vậy. Đệ nghe nói ông chủ Triệu từng đắc tội hắn, vậy mà hắn lại bao dung chữa bệnh cho ông ta, thậm chí bị ngăn cản cũng không từ bỏ, chữa khỏi cho ông ta mới thôi." "Nếu đổi lại người thường, thấy ông ta mắc bệnh còn hận không thể giẫm bồi thêm một chân ấy chứ. Hắn thì lại dùng ơn báo oán, đúng là có trái tim của thánh nhân" "Không được, đệ phải tới Y các xếp hàng gặp Tam Sinh thần y đây. Đệ đi nhé, muộn quá sẽ không chen vào được mất!" Dạ Tinh Húc nói xong thì kích động chạy ra ngoài. Sở Kiều Tịnh xoa nhẹ mũi, vẻ mặt bí hiểm. Không biết chờ Dạ Tinh Húc đi vào, biết được nàng chính là Hề Tam Sinh thì sẽ bày ra biểu cảm thế nào đây. "Nàng suy nghĩ gì thế?" Giọng nói trầm thấp đầy sức hút của Dạ Chí Thần vang lên ngay bên tai, Sở Kiều Tịnh hoàn hồn lại: "Không nghĩ gì, ta ăn xong rồi. Để ta kiểm tra miệng vết thương cho ngươi trước." Khoảng một khắc sau, Sở Kiều Tịnh xử lý độc tố còn lại cho Dạ Chí Thần, thoa thuốc cho hắn, sau đó rời đi. Sở Kiều Tịnh vừa vào viện thì Dư Nam đã vội vàng theo vào. "Chủ nhân, Y các lại xảy ra chuyện nữa rồi." Sở Kiều Tịnh bình tĩnh ngồi xuống bàn, uống một ngụm nước: "Nếu là chuyện của Triệu phu nhân thì mặc kệ bà ta đi?" "Không phải, đã khuyên Triệu phu nhân trở về rồi. Nhưng sau khi Triệu phu nhân trở về, tiểu nhị của Y các bắt đầu nôn mửa không ngừng, cả đám đều sắp nôn ra cả mật vàng rồi, uống thuốc cũng không có tác dụng. Sở Kiều Tịnh nghe vậy thì suýt sặc phun cả nước: "Nôn mửa không ngừng? Lại là trúng độc? Tra ra nguyên do chưa?" "Dạ, đã tra rồi, cũng kiểm tra cả đồ ăn. Bởi vì chuyện hôm qua nên bọn ta theo dõi cơm canh rất gắt gao, chắc hẳn không phải vấn đề từ đồ ăn." "Chắc hẳn cũng không đồng nghĩa với nhất định không phải" Sở Kiều Tịnh nói xong thì đứng dậy, đi ra bên ngoài: "Đi, đi xem thử" Hai người nhanh chóng thay đổi hành trang, tiến tới Y các. Vừa bước qua cửa đã thấy một bóng người quen thuộc. "Trong đó xảy ra chuyện gì vậy? Các ngươi cho ta vào xem thử đi" Dạ Tinh Húc duỗi dài cổ nhìn vào bên trong. Dư Đông đứng trước cửa giằng co với hắn ta. "Hôm nay Y các đóng cửa chỉnh đốn, mời Húc Vương về cho!" "Hả? Không được, bổn vương đau đầu, muốn gặp thần y! Để ta vào đi" Dạ Tinh Húc ôm đầu, mặt nhăn mày nhó ra vẻ khó chịu, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn vào bên trong Y các. Dư Đông nhìn Dạ Tinh Húc càn quấy trước mặt thì nguýt mắt lườm, nhưng đúng lúc nhác thấy người từ xa đang đi về phía này, hắn ta lập tức vui vẻ lên: "Chủ nhân đến rồi ạ!" "Ừ!" Dạ Tinh Húc quay đầu về phía giọng nói, thấy một vị công tử ôn nhuận như ngọc, nhưng ánh mắt thì lại quá lạnh lùng. Cảm giác đầu tiên nảy ra trong đầu Dạ Tinh Húc chính là: Vị công tử này thật tuấn tú tao nhã. Nhưng sau đó hắn ta lại cảm thấy trông hơi quen mắt, sau đó trong đầu hiện lên một hình ảnh... Tiên nữ? Sao trông người này giống tiên nữ gặp trong Thần Vương phủ hôm đó vậy. Khoan đã.... Người trước mặt gọi hắn là chủ nhân... "Ngươi là... Hề Tam Sinh?" "Phải!" Sở Kiều Tịnh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn là lạnh băng. Dạ Tinh Húc kinh ngạc không thôi. Tuy hắn ta cũng nghe nói Hề Tam Sinh là một công tử trẻ tuổi nhưng không ngờ trẻ đến mức này, đã thế lại còn tuấn tú nữa chứ. Chẳng những tướng mạo vô song mà còn có y thuật trác tuyệt, lòng dạ thiện lương, thật đúng là tấm gương đương đại. "Nếu Húc Vương không sao thì rời đi đi." Sở Kiều Tịnh thấy hắn ta ngớ người thì cau mày, dứt khoát đi lướt qua hắn ta vào nội các. Dạ Tinh Húc còn chưa hoàn hồn lại thì ba người kia đã đi vào mất rồi. Hắn ta nhìn cánh cửa đóng chặt của Y các, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát. Nhưng hắn ta lại cảm thấy hành vi cử chỉ của Hề Tam Sinh này vừa lạnh lùng vừa ngầu. Không hổ danh là người hắn ta hâm mộ, có cảm giác khoảng cách là chuyện đương nhiên! Mấy người Sở Kiều Tịnh vừa vào Y các đã đi thẳng tới xem xét mấy tiểu nhị. Chỉ thấy mỗi người bọn họ đều bưng một cái chậu, hoặc là chiếm một hố dưới gốc cây, nôn thốc nôn tháo. Hiện giờ mặt ai nấy đều xanh xao vàng vọt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không dễ chịu gì rồi. Sở Kiều Tịnh lần lượt kiểm tra mạch tượng cho bọn họ, không tra ra có gì không ổn khiến nàng cau mày. Rõ ràng chuyện này và chuyện hôm qua là do cùng một người ra tay. Người này năm lần bảy lượt tới gây sự, rốt cuộc có mục đích gì? Sở Kiều Tịnh nhìn mọi người trong các, bất đắc dĩ thở dài, viết vài dược liệu xuống giấy rồi đưa cho Dư Đông. "Đi bốc thuốc đi." Nói xong, nàng lại nhìn về phía Dư Nam: "Đi lấy một ít điểm tâm tới đây. Bệnh trạng của những người này chỉ nôn mửa chứ không bài tiết, sợ là không phải độc tiêu chảy thông thường. Nếu nàng không đoán sai, chắc chắn trong đó bị thêm một loại dược liệu là cỏ Thanh Tràng. Cỏ Thanh Tràng là một loại thảo dược hỗ trợ tiêu hóa, nhưng dùng với lượng quá nhiều hoặc pha tạp với dược liệu cùng tính chất thì sẽ khiến người ta nôn mửa không ngừng, dùng cách thông thường để ngừng nôn sẽ không có tác dụng. Nhưng nhóm Dư Nam đã kiểm tra cẩn thận đồ ăn rồi, không biết có phải đồ ăn xảy ra vấn đề thật không. Chỉ lát sau, Dư Nam đã bưng đồ ăn tới, quả nhiên ăn khớp với loại độc mà Sở Kiều Tịnh phân tích trong đầu. Sở Kiều Tịnh miết ngón tay, nhìn về phía Dư Nam: "Trong đồ ăn có độc" "Sao lại thế được. Thuộc hạ chỉ sợ hôm nay bị lợi dụng sơ hở nên từ lúc rửa thức ăn là thuộc hạ đã trông chừng thật chặt rồi. Kẻ kia không thể nào có cơ hội hạ độc được" Dư Nam kinh hãi giải thích, trông dáng vẻ như thể sắp nhảy cẫng lên tới nơi, khiến Sở Kiều Tịnh càng thêm khó hiểu. Dư Nam sẽ không nói dối, tuy bình thường hắn ta cười cợt hềnh hệch không đáng tin cho lắm, nhưng thời điểm quan trọng lại cực kỳ cẩn thận. Nếu hắn ta bắt đầu phòng bị từ trước khi nấu cơm thì không lý nào lại cho người ta cơ hội xuống tay. Võ công của Dư Nam không kém, không có chuyện không nhìn ra được điều khác thường. Sở Kiều Tịnh càng cảm thấy người này khó chơi, lông mày càng nhăn càng chặt. Rốt cuộc là xảy ra chuyện ở đâu? Từ lúc bắt đầu rửa thức ăn! Nói xong, nàng dẫn đường đi tới hậu viện.