Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Hai người Sở Kiều Tịnh vào hậu viện đi tới một cái giếng, lúc này mới dừng lại. Nàng suy tư nhìn giếng nước sâu thẳm, nếu đã bắt đầu phòng bị từ trước khi rửa đồ ăn rồi, vậy thì chỉ có thể hạ độc từ trước đó thôi. Mà nếu hạ độc vào nước, qua rửa thức ăn nấu cơm, độc ngấm vào trong đồ ăn cũng là điều đúng lý hợp tình. "Múc một thùng nước lên" Dư Nam nghe lệnh, nhanh chóng múc một thùng nước lên. Sở Kiều Tịnh cúi đầu xuống, nhìn nước trong thùng. Trong đầu lập tức hiện ra lời giới thiệu. Quả nhiên, người kia đã hạ độc vào nước. "Chủ nhân, trên thùng gỗ này có chữ" Dư Nam bỗng chỉ vào thùng nước, hô to ngay lập tức. Sở Kiều Tịnh nhìn theo ngón tay hắn ta, mặt trong thùng gỗ có viết hai hàng chữ. "Có phải ngươi đang tò mò, rốt cuộc ta có mục đích gì đúng không? Không cần phải tò mò đâu, ta chỉ hứng thú với ngươi, cho nên mục đích của ta chính là ngươi đấy. Sở Kiều Tịnh sững sờ nhìn hàng chữ này, nhìn thế nào cũng có cảm giác đùa cợt. Lúc Dư Nam nhìn thấy hàng chữ này, cũng nín cười rất lâu. Sau khi bị Sở Kiều Tịnh trừng một cái, lúc này mới nén ý cười, tỏ ra đứng đắn hỏi: "Sao trước đây không nhìn thấy hàng chữ này vậy?" "Hắn ta xử lý bằng cách đặc biệt, có lẽ đã bấm chuẩn lúc này ta sẽ tới, cho nên khoảng canh giờ này mới hiện ra." Sở Kiều Tịnh suy nghĩ về chuyện xảy ra hai ngày này, đôi mắt lại chợt nhìn sang hàng chữ kia. Một kẻ thẳng tính, biết tính toán như vậy, lại khiến nàng càng ngày càng thấy hứng thú. Nhưng trong hai người ai trên cơ ai vẫn còn khó nói. Nàng muốn xem thử rốt cuộc hắn ta là kẻ nào! "Dư Nam, đi, chúng ta hồi phủ." "Chủ nhân, vẫn chưa bắt được tên kia, đêm nay thuộc hạ vẫn nên ở lại đây." "Ngươi ở lại đây cũng vô dụng thôi, nếu hắn ta tiếp tục hạ độc thì không ai ngăn cản được đâu. Chi bằng hồi phủ nghỉ ngơi cho khỏe. Đi thôi." Sở Kiều Tịnh mỉm cười, dặn dò Dư Đông vài câu rồi rời khỏi Y các. Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều Tịnh dùng bữa với Dạ Chí Thần như thường lệ xong thì bắt đầu thi châm trừ độc. Sau khi làm xong tất cả, lúc này mới về viện. Lúc này, Dư Nam đẩy cửa đi vào với vẻ mặt phẫn nộ, bước vài bước đã đi tới bên cạnh Sở Kiều Tịnh, ngón tay siết lại rồi hô lên: "Chủ nhân, đầu óc tên này có vấn đề à, lại hạ độc nữa rồi." Sở Kiều Tịnh thoải mái uống trà, hơi ngước mắt lên: "Hôm nay là triệu chứng gì!" "Hôn mê bất tỉnh, lúc đầu tất cả tiểu nhị đều mơ mơ màng màng, sau đó ngủ thẳng cẳng, sau khi ra sức gọi dậy cũng chỉ một chốc là lại ngủ mất. Bây giờ Đại ca đã đóng cửa lại rồi. Cứ thế này tiếp, chẳng phải chuyện làm ăn của Y các sẽ xuống dốc sao." Dư Nam miêu tả kĩ triệu chứng của bọn họ, vẻ mặt phân hận bất bình. Sở Kiều Tịnh suy nghĩ, khóe miệng cong lên: "Đi, chúng ta đi xem thử" Nói rồi, hai người nhanh chóng đi vào Y các. Sở Kiều Tịnh nhìn các tiểu nhị và y sư nằm trên giường với gương mặt bình thản, bèn bắt mạch cho bọn họ. Sau đó vẫy tay với Dư Đông Dư Nam ở bên cạnh, khẽ nói vài câu bên tai hắn ta. Trong mắt Dư Nam lập tức lóe lên sự vui mừng, vội vàng lén ra khỏi Y các từ cửa hông. Sở Kiều Tịnh nhìn Dư Đông một cái, cong môi lên: "Làm ăn kinh doanh thì không thể cứ đóng cửa mãi được. Vào lúc thích hợp vẫn nên hé cửa ra" Nói xong, Sở Kiều Tịnh ngâm nga một khúc hát, tâm trạng vui vẻ quay về cách gian ở lầu ba. Là người hay là quỷ, hôm nay Sở Kiều Tịnh ta muốn nhìn cho rõ! Chẳng mấy chốc, Dư Nam đã lén quay về Y các, gật đầu với Dư Đông. Khoảng gần nửa khắc sau, Dư Nam lại ra khỏi Y các từ cửa hông. Chẳng mấy chốc, cửa chính đã vang lên tiếng gõ cửa, mắt Dư Đông lóe lên vẻ kích động, vội vàng đi mở cửa ra. Chỉ thấy trước cửa là Dạ Tinh Húc đang thở hổn hển đỡ cửa, thấy cửa mở ra, hắn ta lập tức muốn xông vào bên trong. "Húc Vương, hôm nay Y các không mở, mời về cho ạ." "Ngươi để ta gặp Tam Sinh thần y chút thôi, cho ta vào đi" Dư Đông vừa ngăn Dạ Tinh Húc lại, vừa khó xử nói: "Bây giờ chủ nhân nhà ta không tiện gặp khách. Mời ngài về cho ạ. "Đương nhiên bổn vương biết hắn không tiện. Chẳng phải bổn vương đã dẫn thái y tới sao, có lẽ sẽ chữa được cho hắn. Ngươi mau để bổn vương vào đi" Nói rồi, Dạ Tinh Húc bèn cố tình xông vào, nhưng võ công của Dư Đông quá cao, mấy lần đều bị chặn lại. "Chủ nhân nhà ta cũng đâu bị bệnh, Húc Vương dẫn thái y tới để làm gì, mời về cho ạ. Không thì đừng trách tại hạ không khách sáo. Dạ Tinh Húc nghe hắn ta nói như vậy, cũng lập tức bùng lửa giận: "Ngươi tưởng ngươi giấu được bổn vương sao? Trong Y các của các ngươi e là ngoài ngươi ra chẳng có ai hoạt động được có đúng không. Đừng tưởng bổn vương không biết, mấy ngày nay Y các của các ngươi bị người khác hạ độc nhiều lần. Hôm nay lại bị đầu độc tiếp, để giải độc, Tam Sinh thần y đã lấy thân thử độc, cũng trúng độc rồi, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, đang kéo dài hơi tàn thôi!" Giọng của Dạ Tinh Húc thu hút rất nhiều người đi qua, trước nay Y các đều là nơi mọi người chú ý, nghe thấy Hề Tam Sinh lấy thân thử độc mà trúng độc, người tụ tập càng đông hơn, đều muốn biết là thật hay giả. Dư Đông thấy người tụ tập trước cửa càng ngày càng nhiều, mặt đầy vẻ hoảng loạn, nhưng không ai thấy nơi sâu thẳm trong mắt hắn ta đang lóe lên vẻ vui mừng. "Tam Sinh thần y trúng độc rồi ư? Có thật không vậy? Chẳng trách hai ngày nay Y các đều đóng cửa?" "Chắc không phải đâu, trên đời này còn có độc mà thần y không chữa khỏi sao? Nếu trúng độc thật, e là không có ai trên đời này chữa được mất." "Nói kiểu gì vậy, lẽ nào ngươi không nghe nói à? Hề Tam Sinh vốn không biết y thuật, những người kia đều là Hạ Lan thần y chữa trị cho. Bây giờ bản thân trúng độc rồi, chẳng phải đúng lúc có thể chứng thực lời nói này sao?" Dư Đông thấy mọi người bắt đầu bàn tán, vờ như càng hoảng loạn nói: "Chủ nhân nhà ta vẫn đang khỏe mạnh, giờ đang nghỉ ngơi trong cách gian lầu ba kìa. "Nếu đã đang nghỉ ngơi, vậy ngươi để bổn vương lên đó xem đi" "Đúng đấy, ngươi xem lại Y các này của các ngươi đi, lâu vậy rồi mà chẳng thấy một mống tiểu nhị nào, chắc những gì Húc Vương nói là thật rồi." "Chắc là không cho gặp Tam Sinh thần y vì lo sẽ hủy hoại danh tiếng mà thần y tạo ra. "Đại quản sự, theo ta thấy, mạng người quan trọng, đừng vì chút hư danh này mà nói dối nữa, chi bằng mời Hạ Lan thần y tới khám xem sao." Mọi người bàn luận rôm rả, Dư Đông thấy càng ngày càng ầm ĩ, mặt xuất hiện vẻ nôn nóng. "Đại ca." Chỗ cách đó không xa, Dư Nam gấp gáp gọi một tiếng rồi chạy tới. Dư Đông thấy người tới thì lập tức kéo hắn ta sang một bên nói chuyện. Mọi người loáng thoáng nghe thấy mấy chữ như thần y rồi ra ngoài gì gì đó. Khiến người khác không kìm được mà nghĩ tới, Dư Nam đã đi tới nơi ở của Hạ Lan thần y rồi, nhưng người ta không ở nhà. Vậy nên lại càng làm mọi người thêm chắc chắn, Hề Tam Sinh đã trúng độc, nhưng bây giờ Hạ Lan thần y đã ra ngoài, không có ai giải độc, chắc chắn sẽ phát độc mà chết. Bên này náo loạn cả lên, nhưng lại không biết rằng, lúc này đã có một người đeo mạng che mặt ở trong đám đông đang cãi cọ, đã lẻn vào Y các, chạy thẳng lên lầu ba.