Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Hắn ta đi vòng quanh cách gian lầu ba tìm một vòng, cuối cùng dừng lại ở một cánh cửa cuối cùng, trong tay cầm một bình phấn độc, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa khép hờ. Đập và mắt là một cái bàn, sát bên trong nữa là một cái giường, mà lúc này có một nam tử mặc y sam màu trắng đang nằm trên đó. Làn da nam tử trắng bóng như ngọc, nhằm chặt đôi mắt, lông mi như cánh quạt che một tầng bóng râm dưới bọng mắt, cái mũi rất cao, bờ môi ửng hồng, tinh tế như nữ tử, nhưng khuôn mặt như đao tước lại có cảm giác mạnh mẽ của nam tử. Người này chính là Sở Kiều Tịnh sau khi đóng giả nam tử. Người đeo mạng che mặt kia sững sờ nhìn Sở Kiều Tịnh đang nằm, trong đôi mắt bị tấm màng che lại kia tràn đầy vẻ khiếp sợ. "Mẫu thân lão đại!" Người này kinh ngạc nói khẽ, khiến Sở Kiều Tịnh nằm yên trên giường dấy lên nghi hoặc. Nhưng nhớ tới tình hình bây giờ, trong tay nàng lập tức có thêm mấy cây châm bạc, sau đó cắm sâu vào huyệt vị của người kia ngay khi hắn ta còn đang ngây người. Toàn thân người này lập tức nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, nhìn sang Sở Kiều Tịnh với vẻ kinh hãi vô cùng. "Ngươi chưa trúng độc!" Sở Kiều Tịnh phủi lớp bụi vốn dĩ không có trên người, chậm rãi đứng dậy, nhìn người ngồi trên đất từ trên cao xuống, khóe môi cong lên, lộ ra đôi chút tà tứ. "Không nói ta trúng độc thì sao chúng ta gặp mặt nhanh vậy được?" Nói xong, Sở Kiều Tịnh khom lưng xuống, ngón tay thon dài từ từ vén mạng che mặt của nàng ta lên. "Ngươi không phải hắn ta!" Chỉ thấy người này có một khuôn mặt đáng yêu, lúc này đôi mắt long lanh đang lóe lên sự mất mát. Đương nhiên Sở Kiều Tịnh không bỏ qua cảm xúc trong mắt và lời nói khẽ của nàng ta, trong lòng có vài phần tò mò: "Người ngươi đang nói tới là ai?" "Không ai hết! Ngươi mau thả ta ra, lần này là ta sơ ý, chúng ta làm lại" Lúc này, nữ tử bĩu môi, khuôn mặt yêu kiều. Sở Kiều Tịnh nhướng mày, đứng thẳng dậy, quay lại vẻ bình tĩnh thường ngày, chậm rãi cất lời: "Thả ngươi cũng được thôi, chỉ là... một cô nương như ngươi sao lại sinh sự với ta thế? Dù gì ta cũng phải biết lý do chứ." "Ta.." Nữ tử bỗng thấy khó đáp lời, sau khi suy nghĩ một lát, đôi mắt long lanh cong lên, cơ thể vốn đã mất sức giờ thuận thế nằm luôn ra đất như yếu ớt không xương, khẽ cắn bờ môi, trên khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ mị hoặc: "Chẳng phải ta ngưỡng mộ Hề công tử đã lâu nên mới muốn có được sự chú ý của công tử bằng cách này sao." "Ôi chao~ chân nô gia mỏi quá~" Nói rồi, nữ tử cố gắng vung vẩy cánh tay hơi vô lực, sờ chân mình, sau đó trong vẻ quyến rũ còn mang theo nét thẹn thùng: "Công tử không giúp người ta sao? Mặt đấy lạnh quá!" Từng cử chỉ từng nụ cười của nữ tử đều mang vẻ gợi cảm, giọng nói thì lại càng khiến người ta thấy tê dại. Nếu là người bình thường chắc đã thuận theo yêu cầu của nàng ta từ lâu rồi. Nhưng Sở Kiều Tịnh là ai, chưa kể đến việc nàng là nữ, vốn dĩ sẽ không bị một nữ nhân quyến rũ. Cho dù bây giờ ở trước mặt Sở Kiều Tịnh là một nam nhân, với kiểu người suốt ngày đối mặt với một mỹ nam cực phẩm như Dạ Chí Thần giống nàng, cũng sẽ không rung động một chút nào. Sở Kiều Tịnh bình tĩnh ngồi xuống giường, nhìn nàng ta biểu diễn. Tuy rằng cảm thán nàng ta có khuôn mặt đáng yêu mà vẫn thể hiện trọn vẹn nét kiều mị quyến rũ, nhưng nàng vẫn nói với vẻ mặt chê bai: "Với khuôn mặt non nớt này của cô nương, nếu ra vẻ đáng yêu thì có khi bổn công tử sẽ mềm lòng, nhưng giờ ngươi thế này, thực sự không hợp với khuôn mặt ngươi đâu." Nghe vậy, nụ cười trên mặt nữ tử lập tức cứng đờ, sau đó nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nỗi tủi thân dâng lên trong lòng, bất chợt òa khóc. Sở Kiều Tịnh sững sờ, cánh tay đang khoanh lại lập tức buông xuống, đứng dậy hoảng loạn đi về phía nàng ta: "Ngươi khóc cái gì chứ! Y các này của ta mới mở không lâu đã bị ngươi phá như thế này. Người nên khóc là ta mới phải." Nữ tử cứ như không nghe thấy lời nàng nói vậy, tiếng khóc càng ngày càng lớn. Sở Kiều Tịnh thấy nàng ta không dừng lại mà còn khóc dữ hơn, vốn dĩ đã có khuôn mặt đáng yêu rồi, lúc này khóc như vậy khiến Sở Kiều Tịnh cũng cảm thấy mình như đang bắt nạt trẻ con vậy. Nàng càng không biết phải làm sao, vội vàng ngồi xổm xuống. "Ngươi đừng khóc... au... Sở Kiều Tịnh còn chưa nói xong đã thấy cổ tay nữ tử trước mắt vung lên, một thứ dạng bột bay ra từ trong bình. "Ha ha... người trúng chiêu rồi, ai bảo ngươi đánh lén ta!" Nữ tử nhìn Sở Kiều Tịnh đang bất động thì lập tức phá lên cười. Nói xong còn quệt nước mắt trên mặt đi, không hề có chút hình tượng nào hết. Sở Kiều Tịnh nhìn nữ tử đang cười đắc ý, khóe miệng nàng đột nhiên cong lên, quyến rũ tà mị, giọng nói trầm thấp mê hoặc bật ra từ trong miệng: "Cuối cùng cũng không khóc nữa rồi!" "Dĩ nhiên rồi, bổn tiểu thư có mấy khi khóc đâu.." Nữ tử đột nhiên nhận ra điều gì đó, chợt kinh ngạc nhìn sang Sở Kiều Tịnh: "Sao... Sao ngươi vẫn chưa ngã!" "Nếu ta ngã rồi, chẳng phải ngươi sẽ nằm đây mãi mãi sao" Giọng nói Sở Kiều Tịnh lạnh lùng, may là trước đó nàng đã cẩn thận, uống đan Thanh Độc trước. Thêm vào đó ban nãy nàng phản ứng nhanh chóng, lúc bột thuốc bay tới nàng đã nín thở kịp thời, nếu không thực sự sẽ trúng kế. Mà nữ tử đang ngồi trên đất nghe vậy xong thì mím môi, trong mắt lập tức ầng ậng nước mắt. Sở Kiều Tịnh nhíu mày, chỉ vào nàng ta với vẻ nghiêm nghị: "Nuốt nước mắt lại cho bổn công tử! Nếu không ta sẽ đánh ngươi một trận rồi vứt từ đây xuống!" Nữ tử nghe vậy, vẻ mặt vừa định há miệng khóc to lập tức dừng lại, nhìn nàng với vẻ tủi thân vô tội. Dáng vẻ kia lại giống một con mèo bị người khác vứt bỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Thấy thế, Sở Kiều Tịnh không kìm được mà thở dài một hơi, bất lực nhìn nàng ta: "Ngươi tên là gì, rốt cuộc có mục đích gì." Nữ tử dè dặt nhìn Sở Kiều Tịnh, yếu ớt trả lời: "Ta tên Nhan Đóa, vì ngưỡng mộ công tử... "Nói thật!" Nữ tử nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Sở Kiều Tịnh thì chợt rùng mình, đáp lại lần nữa trước ánh mắt lạnh nhạt của Sở Kiều Tịnh: "Ta sống ở ngoại ô Bất Dạ Quốc, trong thôn bọn ta nói, Y các trong Bất Dạ Thành xuất hiện thần y, cho nên ta tò mò muốn xem thử thần y có giải được bách độc thật không. Bây giờ gặp mặt, Nhan Đóa mới biết những gì bọn họ đồn đãi chỉ là một phần vạn của thần y thôi, Tam Sinh thần y không những đẹp mà y thuật còn lợi hại, lại còn bách độc bất xâm, khiến người ta khâm phục. Thần thái của nữ nhân càng ngày càng sáng láng, dáng vẻ của nàng ta không hề có chút hổ thẹn khi nịnh hót gì cả. Nói xong, nàng ta lại lặng lẽ nhìn vẻ mặt Sở Kiều Tịnh, thấy không có gì khác lạ, trong lòng nàng ta lập tức yên tâm. Nàng ta nói như vậy, chắc không tính là nói dối đâu nhỉ... Đúng là nàng ta sống ở ngoại ô, chắc nhà nàng ta cũng được coi như là một thôn... còn về mục đích, cũng đúng là tò mò thật. Ừm! Chính là như vậy, không phải nói dối. "Được! Ta thề! Sau này tuyệt đối không gây sự nữa!" Nữ tử nghe thấy thế thì lập tức rụt cổ lại, chân thành nói.