Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Thấy nàng ta không giống nói dối, Sở Kiều Tịnh đi tới cắm mấy cây châm bạc vào huyệt vị. Nhan Đóa chỉ cảm thấy cơ thể nóng lên, sau đó tứ chi mềm nhũn mất sức lập tức trở lại bình thường. "Ấy? Được rồi nè." Nhan Đóa hoạt động cơ thể, trong lòng vui mừng, lập tức hưng phấn đứng dậy: "Cuối cùng ta cũng có lại sức rồi! Độc này của ngươi thần kỳ thế. Ngươi dạy ta đi." Sở Kiều Tịnh nhìn nụ cười vô tư của nàng ta, tâm trạng cũng thả lỏng theo đó. Xuyên tới đây lâu vậy rồi, nhưng đây là nữ tử đầu tiên mà nàng từng gặp có thể thẳng thắn như vậy, tuy nàng ta hơi ranh mãnh, nhưng lúc khóc cười cũng không giả dối. Chắc chỉ có cô nương được trong nhà bảo vệ rất tốt mới như vậy được thôi. "Đây không phải độc, chỉ cắm châm bạc vào huyệt thôi." Hiếm khi Sở Kiều Tịnh tốt tính trả lời. Nhan Đóa như được mở ra một đại lục của thế kỷ mới, vẻ mặt tò mò: "Châm bạc cắm vào huyệt, chẳng phải đó là y thuật sao? Nhưng rõ ràng người ta không có chút sức lực nào mà mà, ồ, có phải ngươi bôi độc gì lên kim châm không!" Thấy nàng ta trợn trừng hai mắt, dáng vẻ như thể bừng tỉnh ra điều gì đó, Sở Kiều Tịnh bất lực lắc đầu: "Cắm châm bạc vào huyệt có thể cứu người, cũng có thể hại người. Dựa vào huyệt vị trên cơ thể người, ngươi có thể dùng cách châm huyệt để đạt được hiệu quả mà ngươi muốn." "Uầy... Nghe có vẻ lợi hại nhỉ." Tuy Nhan Đóa ù ù cạc cạc, nhưng dáng vẻ ban nãy của Hề Tam Sinh rất thần kỳ, điều này khiến Nhan Đóa càng cảm thấy hắn vô cùng lợi hại. Sở Kiều Tịnh liếc nhìn nàng ta, không định tiếp tục đào sâu vào vấn đề này mà nói thẳng: "Được rồi, ngươi rời đi được rồi đấy, ta còn có việc." Nói xong, Sở Kiều Tịnh nhấc chân đi xuống dưới lầu. Nhan Đóa hoàn hồn lại, vội vàng đi theo với vẻ sùng bái: "Ngươi nhận ta làm đồ đệ đi. Ta đi theo ngươi học về độc, à không không, học về y!" "Ta vẫn chưa có ý định nhận đồ đệ." Sở Kiều Tịnh không quay đầu lại, lạnh lùng trả lời. Thân phận nàng đặc biệt, nếu nhận đồ đệ thì chắc chắn phải chỉ dạy hết mình. Làm vậy thì sẽ khó tránh khỏi việc bại lộ thân phận, gặp phiền phức không đáng có. Huống hồ, sau này nàng vẫn chưa chắc sẽ ở đâu, có lẽ sẽ định cư ở Bất Dạ Quốc, cũng có thể sẽ đi khắp núi non. Tóm lại, người không có định hướng như nàng, tuyệt đối sẽ không tăng thêm vướng bận không cần thiết. "Hả? Tại sao lại không? Ta không những đẹp mà còn thông minh, ngươi nhận ta chắc chắn sẽ không thiệt đâu." Nhan Đóa vừa nhảy nhót cơ thể nhỏ nhắn đi theo sau nàng vừa nói như vậy. Khóe miệng Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà run rẩy. Tự luyến tới mức này cũng khó gặp thật. Sở Kiều Tịnh không hề để ý tới nàng ta, đi thẳng ra khỏi Y các trong lúc nàng ta đang lải nhải không dứt. Lúc này, hai người Dư Đông Dư Nam đang ngăn cản đám người Dạ Tinh Húc thì đang muốn chen vào Y các. Nhìn tư thế này, gần như sắp đánh nhau luôn rồi. Sở Kiều Tịnh liếc nhìn Dạ Tinh Húc, không khỏi lộ vẻ khinh thường. Sao Dạ Chí Thần lại có một đệ đệ ngu ngốc như vậy chứ. Nhưng cũng chính bởi vậy, trước đó nàng mới bảo Dư Nam bí mật báo tin này cho Húc Vương phủ, nói Hề Tam Sinh dùng cơ thể thử độc, đang hôn mê bất tỉnh. Mà Dạ Tinh Húc vẫn luôn muốn gặp Hề Tam Sinh, bây giờ lại nghe được tin tức như vậy, đương nhiên sẽ tới Y các quậy ầm ĩ. Thêm cả sự bất thường hai ngày nay của Y các và sự ngăn cản của Dư Đông Dư Nam, Dạ Tinh Húc cũng càng chắc chắn tin tức là thật. Thành ra cuối cùng tất cả mọi người đều nghi ngờ, từ đó nhắc tới Hạ Lan thần y. Mà đúng lúc này, Dư Nam rời đi trước giả vờ đi tìm Hạ Lan thần y trở về, mà đúng lúc Hạ Lan thần y không có ở nhà thật. Chuyện này lại càng trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Thế là mọi người tin chắc rằng Hề Tam Sinh trúng độc, chỉ còn một hơi tàn. Tất cả những người từng nhận ơn huệ của Y các, ngứa mắt mỹ danh của Y các, thêm cả những người chỉ đơn giản tới hóng chuyện, đều bắt đầu làm náo loạn lên đòi gặp Hề Tam Sinh. Cho nên cảnh tượng cũng càng ngày càng loạn. Mà tất cả những chuyện này Sở Kiều Tịnh đã dự liệu được trước. Hoặc nên nói là đều do một tay Sở Kiều Tịnh thúc đẩy, mục đích duy nhất chính là dụ kẻ hạ độc ra. Bởi vì nàng chắc chắn, kẻ hạ độc kia không có ý hại người. Nếu nghe nói Hề Tam Sinh cũng trúng độc thì chắc chắn hắn sẽ không chữa được độc cho những người khác, cho nên nàng ta chắc chắn sẽ lo lắng đi xem tình hình của Hề Tam Sinh. Thế là kẻ hạ độc Nhan Đóa cũng từng bước bị Sở Kiều Tịnh dẫn vào tròng. "Các ngươi đang làm gì vậy!" Sở Kiều Tịnh thấy đã tới lúc rồi, bèn nói với giọng lạnh lùng. Mọi người nghe thấy giọng nói thì nhìn sang cửa, chỉ thấy Hề Tam Sinh mặc bạch y, đang đứng thẳng trước cửa, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, làm gì có chút dấu hiệu trúng độc nào. "Chủ nhân, người ra đây rồi ư?" Dư Đông Dư Nam thấy vậy bèn đi tới bên cạnh Sở Kiều Tịnh, khi nhìn thấy nữ tử đi ra theo sau, lập tức sững sờ. "Người này..." Sở Kiều Tịnh hơi ngước mắt lên, không nói gì, nhưng đã có rất nhiều ý. Trong lòng hai người đã hiểu, cảm thán xong cũng không quên chuyện trước mắt, bèn nói: "Chủ nhân, ban nãy Húc Vương tới, cứ nói người trúng độc, đưa Triệu Thái y tới khám. "Trúng độc?" Giọng Sở Kiều Tịnh bình thản, âm cuối kéo dài, chẳng cần làm gì cũng tự có uy nghiêm, đôi mắt đẹp để liếc Dạ Tinh Húc đang sững sờ: "Đa tạ Húc Vương quan tâm. Nhưng trên đời này không có mấy loại độc mà Hề mỗ có thể trúng được đâu. Nếu rảnh rỗi như vậy, chi bằng Húc Vương đọc sách học tập nhiều hơn đi, cho biết phân biệt thật giả, để không suy nghĩ suy nghĩ thiển cận như thế. Vậy thì sau này cũng có thể giúp được người ngươi để ý, chứ không phải làm loạn thêm vào lúc quan trọng." Lời Sở Kiều Tịnh cũng có ý ám chỉ. Nhớ tới dáng vẻ của Dạ Chí Thần, nàng không kìm lòng được mà muốn thử nhắc nhở Dạ Tinh Húc. Dạ Chí Thần đã trở mặt với Hoàng hậu và Dạ Minh Hiên rồi, sớm muộn gì cũng có một trận chiến. Không mong gì khác, chỉ mong vào lúc quan trọng, Dạ Tinh Húc sẽ không gây thêm phiền phức cho Dạ Chí Thần. Mà lời này của Sở Kiều Tịnh, rơi vào tai Dạ Tinh Húc lại trở thành Hề Tam Sinh đang trách hắn ta hôm nay dễ tin người khác, khiến người khác hiểu lầm, cũng gây phiền hà cho Y các. Nhưng Hề Tam Sinh không nhắc thẳng ra chắc cũng là giữ thể diện cho hắn ta. Mà hắn bảo hắn ta học tập, sau này giúp đỡ những người hắn ta muốn giúp đỡ, có phải đang chứng minh rằng, thực ra hắn không hề ghét hắn ta, mà hy vọng sau này có thể thành bạn không? Nghĩ đến đây, Dạ Tinh Húc phấn chấn ngay, lập tức mỉm cười: "Đa tạ Tam Sinh thần y, sau này ta nhất định sẽ đọc sách học tập nhiều hơn!" Nói rồi, hắn ta nhanh chóng rời khỏi cửa Y các trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì. "Phì---" Nhan Đóa ở bên cạnh thấy Dạ Tinh Húc như vậy, lập tức cười thành tiếng: "Tên này bị ngu à? Không ngờ lại không nghe ra được sư phụ đang châm chọc hắn ta sao? Hắn ta còn tạ ơn được ư?" Dư Đông và Dư Nam kinh ngạc nhìn Nhan Đóa, nàng ta nói sư phụ? Sở Kiều Tịnh day trán, ánh mắt lạnh lùng lập tức nhìn sang Nhan Đóa, Nhan Đóa giật thót, làm động tác ngậm miệng. Lúc này Sở Kiều Tịnh mới nhìn mọi người: "Hai ngày nay Y các đang chỉnh đốn lại nên mới đóng cửa nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu mở lại như thường, mời mọi người về cho" Nói xong, Sở Kiều Tịnh cất bước đi vào cửa Y các trong ánh mắt mỗi người một vẻ của đám đông, sau đó nói: "Đóng cửa. Dư Đông nghe lệnh, đóng chặt cửa lại ngay lúc Nhan Đóa muốn đi vào. Nhan Đóa vừa ra khỏi thành đã có bốn thị nữ vội vàng chạy tới, nhìn nàng ta một lượt, lúc này mới yên tâm.