Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
"Ta đã lớn như thế này rồi, còn tự lạc mất được hay sao!" Nhan Đóa bĩu môi, vẻ mặt bất mãn. "Không phải thế. Nhưng chủ nhân không rõ về Bất Dạ Thành này, nhớ gặp phải kẻ xấu thì sao" "Kẻ xấu? Xấu được hơn ta chắc?" Nhan Đóa nhướng mày, không nhịn được mà bĩu môi: "Được rồi, ta chỉ muốn xem thử quả Long Diên chỗ ca ca tặng cho người nào thôi. Bây giờ nhìn thấy rồi, chẳng phải đã về rồi sao? Đi thôi. Nói xong, nàng ta đi lên trước trước, mấy thị nữ nhìn nhau, vội vàng đi theo. Theo như lời hứa của Nhan Đóa, Y các chính thức vận hành lại, ông chủ Triệu đã dần khôi phục sau khi được chữa trị, bởi vì trong lòng luôn nhớ tới ân tình của Sở Kiều Tịnh cho nên đã đóng Hồi Xuân đường từ lâu, tới Y các làm công. Mà hành động này lại mang tới một đề tài bàn tán không nhỏ cho bách tính vào ban ngày. Bên Dạ Tinh Húc, từ khi rời khỏi Y các, tới Thần Vương phủ một chuyến là bắt đầu đóng cửa đọc sách, sự thay đổi của hắn ta khiến một số quan to quý nhân, con cháu hoàng thất phải nhìn bằng con mắt khác, sau khi nghe ngóng mới biết được là vì một câu nói của Hề Tam Sinh, điều này khiến Hoàng thượng không khỏi nảy sinh hứng thú với Hề Tam Sinh. Còn bên Dạ Chí Thần, ngày nào Sở Kiều Tịnh cũng chữa trị châm cứu cho hắn, thêm vào đó vì sức khỏe của hắn tốt, cho nên thời gian hồi phục cũng ngắn hơn so với tưởng tượng. Chưa tới mười ngày đã hoạt động được bình thường, chỉ cần không dùng nội lực lung tung, lôi kéo dồn sức thì hầu như không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải uống thuốc. Hôm nay, Sở Kiều Tịnh tới đưa thuốc như bình thường, vừa đi vào trong viện đã gặp Thượng Quan Ý. "Tỷ tỷ, tỷ tới đưa thuốc cho Vương gia sao?" Sở Kiều Tịnh nhìn thuốc trong tay, không nhịn được mà nguýt mắt, không nhìn thấy bát thuốc to tổ chảng thế này à? Còn phải hỏi? Rõ ràng là kiểu rảnh rang gây sự đây mà. "Không phải, ta tới đưa cơm đó!" Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nói. Nói xong, nàng bèn đi thẳng vào tẩm điện của Dạ Chí Thần. Nụ cười trên mặt Thượng Quan Ý hơi sượng cứng lại, nhưng vẫn chặn lại trước mặt nàng: "Tỷ tỷ đưa thuốc cho muội muội đi, hôm nay Vương gia nói dẫn Ý Nhi ngồi thuyền dạo hồ, đúng lúc để ta mang thuốc vào" Thượng Quan Ý đắc ý nhìn nàng, mấy ngày gần đây Dạ Chí Thần thường hay hỏi Dạ Tinh Húc lấy lòng nữ tử mình thích như thế nào, hỏi han hắn ta rất nhiều cách. Mà hôm qua Dạ Tinh Húc nói với nàng ta, bởi vì Vương gia cảm thấy trước đây lạnh nhạt với nàng ta quá, cho nên định hôm nay ngồi thuyền dạo hồ với nàng ta. Cũng bởi vậy, hôm nay Thượng Quan Ý cố ý trang điểm, tới đây từ sớm. Sở Kiều Tịnh sững sờ, trong lòng dấy lên cảm xúc khác lạ, nhưng rất nhanh nàng đã che giấu nó, nhìn nàng ta với vẻ lạnh nhạt: "Không cần đâu, dạo hồ là chuyện của các ngươi, nhưng đưa thuốc này là chuyện của ta" Nói xong, nàng không thèm để ý tới Thượng Quan Ý nữa, sải bước lớn đi qua. Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không để để nàng ta đưa thuốc này được, đến lúc đó nếu trong này có thêm thứ gì khác thì khó nói rõ lắm. Dù sao đa số thương thế trên người Dạ Chí Thần cũng đều do nàng mà ra. Tới tẩm điện, Dạ Chí Thần đang thoải mái nằm nghiêng trên giường, trên thư án đặt hoa quả, lúc này hắn đang cầm một quyển sách, đọc rất chăm chú, thỉnh thoảng còn gật đầu bừng tỉnh. Sở Kiều Tịnh bước tới mà Dạ Chí Thần cũng không nhận ra, sắc mặt nàng lạnh lùng, đặt luôn bát thuốc xuống thư án. Động tĩnh này khiến Dạ Chí Thần giật mình, sau khi nhìn thấy người vừa mới, trong mắt hắn lóe lên vẻ hoảng loạn, vội vàng ngồi dậy khép sách lại, tay che kín bìa sách, đặt nó sang bên cạnh. "Khụ khụ.." Dạ Chí Thần lúng túng họ hai tiếng. Sở Kiều Tịnh lo vết thương cũ của hắn tái phát nên vội vàng đi tới cầm tay hắn lên để bắt mạch, sau khi thấy không sao thì mới buông hắn ta. Khóe miệng Dạ Chí Thần chợt thoáng qua chút ý cười, do dự không biết mở lời thế nào. Chỉ nghe thấy Sở Kiều Tịnh nói trước: "Hôm nay ngươi muốn đi dạo hồ à?" "Nàng biết rồi à?" Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Chí Thần nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng. Sở Kiều Tịnh nghe câu trả lời của hắn, tự dưng trong lòng thấy ngột ngạt. "Ừm, trong hồ gió lớn, vì vết thương nên mặc nhiều chút, đỡ lúc đấy lại ảnh hưởng tới thời gian của ta, chữa thương cho ngươi!" Sở Kiều Tịnh nói một loạt xong, càng nghĩ càng tức, nhưng lại cảm thấy mình tức cũng vô lý, thế là sau đó lại nói: "Còn nữa, chúc ngươi và Thượng Quan Ý chơi vui vẻ. Nói xong, Sở Kiều Tịnh bực bội quay người. Dạ Chí Thần nghe mà ngơ ngác không hiểu nổi, lập tức đứng dậy kéo nàng lại. "Chuyện này thì liên quan gì... "Nếu tỷ tỷ muốn đi, chi bằng chúng ta đi cùng nhau đi." Dạ Chí Thần vừa định giải thích thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Thượng Quan Ý. Chỉ thấy trên mặt nàng ta nở nụ cười dịu dàng có lễ, tư thế cao quý tao nhã, từ từ đi tới. Sau đó đi tới gần Sở Kiều Tịnh, kéo lấy tay nàng: "Vì chữa bệnh cho Vương gia mà mấy ngày nay tỷ tỷ cũng không được nghỉ ngơi nhiều, chi bằng cùng ra ngoài thả lỏng tâm tình đi?" Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Kiều Tịnh lướt qua bàn tay nắm lấy nàng của nàng ta, gượng gạo rụt về. "Thần Vương bị thương vì ta, ta chữa cho hắn là điều đương nhiên, cũng chỉ là thanh toán hết với nhau thôi. Chứ còn chuyện dạo hồ thì thôi khỏi. Sở Kiều Tịnh như đang nói cho Thượng Quan Ý nghe, nhưng lại giống như nói cho Dạ Chí Thần nghe vậy. Tóm lại lúc Dạ Chí Thần nghe thấy mấy từ thanh toán hết này, mặt hắn lập tức trầm xuống. Nhưng Sở Kiều Tịnh lại như thể không nhìn thấy, sải bước đi ra bên ngoài. "Tiếc quá, tỷ tỷ không đi à? Ý Nhi cảm thấy hơi tiếc đó. Sở Kiều Tịnh vừa định bước ra khỏi cửa phòng, nghe thấy lời giả vờ giả vịt của Thượng Quan Ý, nàng lập tức dừng bước chân, quay đầu lại, đột nhiên cười nói: "Vậy sao?" Thượng Quan Ý sững sờ, trong lòng bỗng có dự cảm không lành, sau đó lại nghe thấy Sở Kiều Tịnh nói: "Nếu muội muội đã nói như vậy rồi, vậy bổn vương phi mà không thì lại thành không nể mặt. Cho nên ấy à, muội yên tâm, ta... nhất định sẽ đi!" Nói rồi, Sở Kiều Tịnh lại cười, lúc này mới rời đi. Thượng Quan Ý nhìn nàng, siết chặt nắm tay. Dạ Chí Thần nghe cuộc trò chuyện của hai người thì lập tức hiểu được nguyên do trong đó, không khỏi nhíu mày: "Chuyện dạo hồ là nàng nói với nàng ấy à?" "Hôm qua bắt gặp Húc Vương, Húc Vương nói rằng Vương gia muốn dẫn Ý Nhi đi dạo hồ, ban nãy lại vô tình gặp tỷ tỷ nên nói một tiếng thôi ạ!" Mặt mày Thượng Quan Ý chan chứa tình cảm, vẻ mặt mừng vui xen lẫn xấu hổ. Thấy nàng ta như vậy, Dạ Chí Thần bỗng thấy hơi không nỡ. Nhưng nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh, hắn lập tức thở dài một tiếng: "Nàng hiểu lầm rồi, hôm nay bổn vương không muốn cùng nàng.." "Vương gia!" Thượng Quan Ý như nhận ra hắn muốn nói gì, nụ cười của nàng ta lập tức tắt ngúm, căng thẳng ngắt lời hắn: "Ý Nhi... Ý Nhi còn có chút thứ chưa chỉnh trang lại, để Ý Nhi quay về chỉnh đốn lại đã, lát nữa xuất phát thì Ý Nhi sẽ tới. Nói xong, Thượng Quan Ý vội vàng đi ra bên ngoài, dáng vẻ có cảm giác như đang chạy trốn trong hoảng loạn vậy. Ý của hắn là không hề có ý định dẫn nàng ta đi cùng sao? Vậy hắn muốn đi dạo hồ cùng với ai? Sở Kiều Tịnh ư! "Phi Lan, tới Sở Thừa tướng phủ!" Ánh mắt Thượng Quan Ý lóe lên vẻ cay độc, nỗi căm hận khiến khuôn mặt nàng ta gần như trở nên dữ tợn.