Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Khoảng hai khắc sau, Dạ Chí Thần dẫn Sở Kiều Tịnh và Thượng Quan Ý cùng ngồi xe ngựa tới ven hồ ở ngoại ô. Suốt cả chặng được mặt Sở Kiều Tịnh vô cảm, không hề để ý tới Dạ Chí Thần. Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới nơi. Vì là đầu thu, thuyền dạo hồ rất nhiều, tụm năm tụm ba đi với nhau. Ba người vừa xuống xe ngựa đã thấy có một nam tử mặc cẩm phục màu đen đi ra từ một chiếc thuyền lớn ven bờ. "Không ngờ Tam đệ cũng tới dạo hồ đấy?" Dạ Minh Hiên xòe cây quạt trong tay ra, phe phẩy vài cái, sợi tóc trước trán cũng lay động theo, trông rất ra dáng công tử văn nhã. Sở Kiều Tịnh và Dạ Chí Thần đều sững sờ, không ngờ Dạ Minh Hiền cũng ở đây! "Người ta hay nói phong cảnh mặt hồ ngoại ô rất đẹp, đương nhiên Tam đệ cũng muốn học tập Nhị ca, thường tới đây xem, sống cuộc sống sung sướng" "À thế à... Nhưng bổn vương không có số hưởng như Tam đệ, có thể trái ôm phải ấp" Nói xong, Dạ Minh Hiên nhìn sang Sở Kiều Tịnh, Dạ Chí Thần dùng cơ thể che lại tầm mắt hắn ta, vẻ mặt lạnh lẽo. "Nghe nói sau khi bữa tiệc ở Thừa tướng phủ kết thúc, Nhị ca đã bị thương! Bây giờ đã khỏi chưa?" Dạ Minh Hiên đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, hung hăng cắn răng: "Đệ còn dám nhắc tới chuyện này!" "Không những dám nhắc, mà bổn vương còn dám làm lần nữa." Dạ Chí Thần đi tới gần Dạ Minh Hiên, nói khẽ, trong mắt là vẻ ngang ngạnh. Vì việc chữa trị gần đây nên không gian của Sở Kiều Tịnh có tác dụng càng lớn với cảm quan, tiếng nói nhỏ như vậy nhưng gần như vẫn vô cùng rõ ràng trong tai nàng, khiến nàng chợt sững sờ. Chuyện Dạ Minh Hiên bị đánh sau bữa tiệc của Thừa tướng phủ lần trước, là do Dạ Chí Thần làm ư? Bởi vì Dạ Minh Hiên trêu ghẹo nàng sao? Trong lòng Sở Kiều Tịnh bỗng chốc như có trăm mối tơ vò. Lúc mọi người đang giằng co, một giọng nói dịu dàng uyển chuyển vang lên. "Mạn Nhu tham kiến Hiền Vương, Thần Vương, tham kiến Thần Vương phi, Thần Trắc phi!" Mọi người nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Sở Mạn Nhu mặc một bộ váy màu sắc nhẹ nhàng, búi tóc đơn giản, nhưng lại tao nhã thanh thoát. Từng cử chỉ từng nụ cười đều có cảm giác yếu ớt như chim non nép vào lòng người, khiến nam nhân nhìn thấy không kìm lòng được mà muốn bảo vệ. "Mạn Nhu muội muội, muội cũng tới du thuyền sao!" Thượng Quan Ý giả vờ không biết Sở Mạn Nhu sẽ tới, lập tức vui mừng ra mặt, đi mấy bước tới kéo tay nàng ta, làm bộ tỷ muội tốt, đã lâu không gặp. Sở Kiều Tịnh nhìn hai người như vậy thì khẽ nhíu mày, Sở Mạn Nhu này tới cũng trùng hợp thật! "Đúng lúc thuyền của bổn vương còn chỗ trống, đi cùng chứ?" Dạ Minh Hiên nén lại cảm xúc, nói với Dạ Chí Thần. Dạ Chí Thần nhìn thuyền của Dạ Minh Hiên, nghe thấy trên thuyền vang lên tiếng đàn sáo, ngước mắt lên nói khẽ: "Thôi! Bổn vương thích thanh tịnh!" Nói rồi, hắn đột nhiên kéo tay Sở Kiều Tịnh, đi sang một bên. "Ôi, Thần Vương cũng ở đây sao. Ta đã bảo sao mãi mà Hiền Vương vẫn chưa quay lại như vậy, thuyền đã sắp chạy rồi" Lúc này, một nam tử mặc y phục màu xanh bước xuống thuyền, nhìn thấy Dạ Chí Thần thì nói ngay. Người này là công tử nhà Hình bộ thị lang, tên là Lưu Kiến Thành, cũng là kẻ đứng ra nói Sở Kiều Tịnh sinh ra vào ngày đó, là họa tinh trong sự việc họa tinh lúc trước. Hình bộ thị lang vẫn luôn bên phe Hoàng hậu, ủng hộ Nhị Hoàng tử, mà Lưu Kiến Thành này lại là người chơi với Nhị Hoàng tử từ nhỏ đến lớn, cho nên quan hệ càng tốt hơn. Lúc này Lưu Kiến Thành nhận được ánh mắt của Dạ Minh Hiên, lập tức hét lên với bên trong thuyền: "Các vị, hôm nay Thần Vương cũng muốn gia nhập vào du thuyền của chúng ta. Phải giữ cho tốt cho mấy người bên phía Thần Vương đấy. Vừa nói ra lời này, trong thuyền liên tiếp xuất hiện mấy người. Dạ Chí Thần nhíu mày, giờ mà đi thì lại bị người khác nói là huynh đệ hoàng gia không hòa thuận, Thần Vương có ý xa cách Hiên Vương, muốn huynh đệ bất hòa. Nhưng nếu ở lại, chẳng phải đang vả vào mặt mình, bị Dạ Minh Hiên cười cợt sao? Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên nhìn Dạ Chí Thần, bỗng cất lời: "Vương gia, thuyền của chúng ta còn chưa tới, chi bằng đi cùng Hiền Vương đi" Vào lúc này, bên cạnh có nữ nhân lên tiếng là tốt nhất, ai cũng giữ được thể diện. Dạ Chí Thần nhìn Sở Kiều Tịnh, nơi sâu thẳm trong đáy mắt lóe lên vẻ yêu chiều: "Được! Nghe theo nàng" Sở Kiều Tịnh không biết hắn đang diễn kịch hay đang nghiêm túc, tóm lại ánh mắt hắn nóng rực, khiến nàng đột nhiên thấy hơi mất tự nhiên. Thượng Quan Ý ở bên cạnh liên tục siết góc áo, mãi tới khi Sở Mạn Nhu kéo nàng ta, lúc này nàng ta mới bình ổn cảm xúc của mình. Dạ Minh Hiền ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng suy ngẫm. Lẽ nào, Dạ Chí Thần thực sự yêu nữ nhân này rồi sao? Vậy... lời nói kia, hắn ta càng phải cướp lại mới được. Xấu hay không xấu chỉ là lớp da bên ngoài thôi, có tác dụng là được. Bây giờ nàng không chỉ là đích nữ của Sở Thừa tướng mà còn là y giả được thái y trong cung tôn kính, hơn nữa còn từng được Hạ Lan thần y khen ngợi, quan trọng nhất là, nàng là nữ nhân mà Dạ Chí Thần thích! Nghĩ tới đây, trong mắt Dạ Minh Hiên hiện lên vẻ tham lam, nhìn chằm chằm con mồi với ý muốn nhất định phải có được. "Mời các vị! Chi bằng Mạn Nhu cô nương cũng đi cùng đi." Dạ Minh Hiên vươn tay vào trong thuyền, làm động tác mời. Sở Mạn Nhu không ngờ rằng Dạ Minh Hiên sẽ chủ động nói chuyện với nàng ta, nội tâm vừa vui mừng vừa thấp thỏm, cùng lên thuyền với Thượng Quan Ý. Thuyền của Dạ Minh Hiền rất lớn, đủ để chứa năm sáu mươi người. Ngoài mấy người ban nãy ra, trong thuyền còn có một vài người khác, đều là con cháu nhà quan thần. Thấy nhóm người Dạ Chí Thần đi vào, mọi người đều sững sờ, thi nhau hành lễ. Thấy vậy, Dạ Minh Hiên không khỏi vẫy quạt: "Lần đầu tiên Tam đệ tới, mọi người đừng câu nệ, lên thuyền rồi không có Vương gia quý tộc gì nữa hết. Mọi người đều giống nhau, chơi vui là quan trọng nhất" Nói xong, Dạ Minh Hiên nhìn sang Dạ Chí Thần: "Đệ nói xem có phải không, hả Tam đệ!" Dạ Chí Thần không nói gì mà chỉ gật đầu. Thấy vậy, vẻ mặt mọi người đều trở về vẻ thoải mái trước đó. "Haiz, hôm nay thời tiết tốt như vậy, hay là chúng ta chơi trò phù hợp với tình cảnh đi, chia đội thi làm thơ được không!" "Được đấy được đấy, trò này hay này! Chúng ta có tổng cộng hai mươi người, chia làm năm đội, bốn người một đội!" Nói xong, mọi người bắt đầu tự ghép đội. Thượng Quan Ý có danh tiếng bên ngoài, đương nhiên có rất nhiều người bắt đầu hỏi ý kiến nàng ta. Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ đắc ý, mắt nhìn sang Dạ Chí Thần, nhưng lại thấy hắn đang bình tĩnh uống trà, ánh mắt cứ liếc sang Sở Kiều Tịnh mãi, khiến nàng ta thấy không cam lòng. Sở Kiều Tịnh có gì tốt đâu, lát nữa hắn sẽ biết ai mới là viên trân châu chói sáng nhất! Sau đó nàng ta kìm nén lại, mỉm cười với mọi người: "Thôi, ta vẫn nên cùng một đội với tỷ tỷ, cũng tiện chăm sóc!" Nhưng bọn họ chưa từng thấy. Những điều này đối với bọn họ chỉ là thứ không có chứng cứ, mà trong nội tâm bọn họ, danh tiếng xấu xí bất tài của Sở Kiều Tịnh mới là ăn sâu bén rễ.