Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
"Không cần đâu, muội cứ tự ghép đội đi." Sở Kiều Tịnh ngước mắt lên, giọng nói lạnh nhạt không chút dao động. "Nhưng tỷ tỷ.." Mặt Thượng Quan Ý lộ vẻ do dự, vẻ mặt đầy lo lắng. Sở Kiều Tịnh không khỏi rủa thầm, con nhỏ trà xanh này không dừng lại được đúng không! Nhưng người bên cạnh thấy vẻ mặt hai người thì lập tức cảm thấy tâm địa Thượng Quan Ý thiện lương, còn Sở Kiều Tịnh lại không biết điều cho lắm. Thế là liền tranh nhau nói. "Thượng Quan cô nương, người ta đã không cảm kích cô thì cô cần gì phải như vậy chứ." "Đúng đấy, với tài nghệ của cô nương, có khi còn đứng đầu nữa đấy. Nếu dẫn theo nàng ta thì đừng nói tới việc không dẫn đầu được, không đứng chót đã tốt lắm rồi!" Mọi người ngươi một câu ta một câu, không ai để ý tới Sở Kiều Tịnh. Dạ Chí Thần ở bên cạnh mặt mày âm trầm, ánh mắt lạnh căm lướt qua mấy người đang nói kia, trong lòng âm thầm "ghi sổ". Vẻ mặt Thượng Quan Ý khó xử, vội vàng xua tay: "Không, không phải đâu, tỷ tỷ chỉ đang khiêm tốn thôi, về tài nghệ Ý Nhi chỉ là một ngọn đuốc, sao dám sánh với tài hoa của tỷ tỷ được." Mọi người nghe vậy đều khinh thường! Ánh mắt nhìn sang Sở Kiều Tịnh càng thêm châm chọc. Sở Kiều Tịnh không kìm được mà liếc nhìn nàng ta, cái chiêu nâng lên để dìm xuống này dùng đúng lúc thật. Nếu vẫn là Sở Kiều Tịnh của trước đây, có lẽ lát nữa sẽ phải nhảy xuống nước ngay. Còn... bây giờ... cái chiêu nâng lên để dìm xuống này phải xóa bỏ đi thôi. Có điều, hiện giờ vẫn phải đè cái lòng ngạo mạn này của nàng ta xuống mới được. Nghĩ tới đây, vẻ mặt Sở Kiều Tịnh lập tức thay đổi, trong mắt đầy cảm động: "Hóa ra trong lòng muội muội, tỷ tỷ là như vậy sao, tỷ tỷ cảm động quá" Sở Kiều Tịnh đứng lên, dáng vẻ hân hoan nhìn nàng ta: "Nhưng mà muội nói đúng, vì muội muội, hôm nay tỷ tỷ không thể khiêm tốn nữa. Để chứng minh muội không nói dối, tỷ tỷ phải cố gắng mới được! Cho nên ta cảm thấy, có phải chúng ta phải cược thêm chút tiền mới được không." "Để bổn vương phi làm trước." Nói xong, Sở Kiều Tịnh tháo vòng tay trên tay và cây trâm trên đầu xuống, đặt lên bàn: "Nếu thắng thì tất cả những thứ này đều thuộc về các ngươi." Dạ Chí Thần nhìn hành động của nàng, không biết trong lòng nghĩ tới điều mà đột nhiên tháo ngọc bội trên người xuống: "Thắng rồi thì ngọc bội này cũng là tiền cược luôn" Thấy thế, Dạ Minh Hiên nhíu mày. Nhưng Dạ Chí Thần đã bỏ tiền cược ra rồi, nếu hắn ta không làm gì thì sẽ không hay, thế là cũng gỡ ngọc bội xuống, vứt lên bàn, sau đó cũng đặt cây quạt trong tay lên. Mọi người thấy hai vị Vương gia đều đặt tiền cược rồi, cũng lấy thứ đáng tiền trên người mình xuống. Bỗng chốc, đồ trên bàn chất lên như núi. Sở Kiều Tịnh nhìn đống đồ trên bàn, khóe miệng sau mạng che mặt lập tức cong lên, trong lòng mừng rơn. Những thứ này, lát nữa đều là của nàng cả! Một người hiện đại như nàng, về thơ ca chẳng phải hạ bút thành văn sao. Những người khác nhìn đống đồ trên bàn, mắt cũng đều lóe sáng. Tuy đều xuất thân nhà quan tần, nhưng bỗng có nhiều thứ như vậy, trong đó còn có ngọc bội dắt bên người của hai vị Vương gia. Đây không phải những thứ bình thường có thể có được đâu. Huống hồ hôm nay thắng, sau này còn có thể nổi danh trong giới. Thượng Quan Ý trầm tư nhìn ngọc bội của Dạ Chí Thần trên bàn, nàng ta biết ngọc bội này, đây là di vật mà mẫu thân hắn để lại. Không ngờ hắn lại dùng nó làm tiền cược, tự tin quá đấy. Nếu nàng ta có thể thắng được, sau đó trả lại cho hắn, chẳng phải hắn sẽ coi trọng nàng ta hơn sao. Còn Sở Mạn Nhu ở bên cạnh thì lại nhìn đồ cược của Dạ Minh Hiên với vẻ si mê, trong lòng thầm thề nhất định phải thắng. Thế là nàng ta lặng lẽ kéo tay áo Thượng Quan Ý, khẽ nói rằng: "Thượng quan tỷ tỷ, Mạn Nhu nhất định phải thắng" Sở Kiều Tịnh thấy rõ biểu cảm của hai người, trong lòng không khỏi cười mỉa, sau đó cố ý nói: "Muội muội, muội nhìn xem, những thứ này đều là tiền cược ngày hôm nay, lát nữa chúng ta một đội, nhất định sẽ phải thắng hết." Nói xong, Sở Kiều Tịnh quay sang Sở Mạn Nhu: "Đúng rồi, Mạn Nhu đường muội, hay là muội chung đội với bọn ta đi!" Hai người bị Sở Kiều Tịnh nhắc tên thì đột nhiên sững sờ, ánh mắt hơi tránh né. Sở Kiều Tịnh ngây ngẩn nhìn bọn họ, tiến lên hai bước: "Hai muội muội sao thế? Sao không trả lời vậy?" "Chuyện này... ta... Mặt hai người đều lộ vẻ mất tự nhiên, vẻ mặt càng thêm rối rắm khi ánh mắt mọi người đổ dồn sang. "Hai muội có ý gì thế? Lẽ nào không muốn cùng chung đội với ta sao?" Sở Kiều Tịnh lộ vẻ mặt khó mà tin nổi, sau đó lại buồn bã nhìn sang Thượng Quan Ý: "Muội muội, chẳng phải khi nãy muội còn nói ta chỉ đang khiêm tốn, chứ thực ra học bác uyên thâm sao? Sao vậy? Bây giờ muội không tin tỷ tỷ sẽ thắng, sợ ta sẽ hại muội mất chỗ tiền cược này sao?" "Không... không phải vậy đâu..." "Vậy thì thế nào!" Đôi mắt phượng của Sở Kiều Tịnh hơi đỏ lên, nhìn như vậy lại khiến người khác thấy hơi thương tiếc, sau đó nàng tỏ vẻ như đã nhìn thấu, đau đớn nói: "Thôi! Được rồi, hai người tìm người khác ghép đội đi." Thượng Quan Ý và Sở Mạn Nhu chợt thấy tiến thoái lưỡng nan. Trong lòng bọn họ đều có thứ muốn có được, nếu ghép đội với Sở Kiều Tịnh thì chắc chắn sẽ thua. Nhưng nếu không ghép đội thì sẽ để lại cái nhìn xấu cho người khác. Mọi người nhìn vẻ mặt của ba người, cũng đều hiểu được uẩn khúc trong đó, cái nhìn của một số người về Thượng Quan Ý cũng khác đi đôi chút. Nhưng trong tình cảnh như bây giờ, đúng thật là Thượng Quan Ý có tài, cho nên vẫn có một đống người muốn ghép đội với nàng ta. Thế là có người bắt đầu đi lên lôi kéo: "Chi bằng Thượng Quan cô nương và Mạn Nhu cô nương chung đội với bọn ta đi. Đúng lúc bọn ta còn thiếu hai người!" Thượng Quan Ý vốn định cùng một đội với Dạ Chí Thần, nhưng Dạ Chí Thần vẫn chẳng lên tiếng bày tỏ gì, thêm cả chuyện vừa nãy, thế là nàng ta cũng chỉ đành lựa chọn thấp hơn, ghép thành một đội với Lưu Kiến Thành cùng hai người khác. Mà bên Sở Kiều Tịnh, cho dù ai cũng nhìn ra được vấn đề trong cảnh ban nãy. Nhưng vì danh tiếng của nàng nên những lời kia chỉ như lời huênh hoang khoác lác thôi, mọi người đều tránh né không nhắc tới. Thượng Quan Ý thấy Sở Kiều Tịnh vẫn ngồi ở đó, trong lòng thầm cười mỉa. Vạch trần suy nghĩ của nàng ta thì đã sao, cuối cùng vẫn coi trọng thực học thôi! Lát nữa nàng ta sẽ giẫm đạp nàng dưới đất! "Thần... Thần Vương phi... ta có thể chung đội với ngươi không?" Ngay khi Sở Kiều Tịnh đang âm thầm đếm bảo vật trên bàn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói yếu ớt. Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên, liền thấy một nữ tử nhỏ bé mặt có tàn nhang, đang đứng trước mặt nàng, dè dặt nhìn nàng, như sợ nàng sẽ từ chối. Sở Kiều Tịnh sững sờ, sau đó mắt nàng cong lên, chứa ý cười thân thiện, vươn tay ra: "Chào mừng ngươi gia nhập!" Nữ tử mặt có tàn nhang nhìn bàn tay vươn tới của nàng, mãi vẫn không phản ứng lại. Thấy thế, Sở Kiều Tịnh chủ động cầm tay nàng ấy rồi nắm lấy. Lúc này nữ tử mặt có tàn nhang mới sực tỉnh, nở một nụ cười xấu hổ, nói khẽ: "Ta tên Diêm Tri Hinh." "Được!" Nói rồi, Dạ Chí Thần vươn tay ra.