Vương Phi Giàu,Vương Gia Nghèo
Thứ Vân Thi Nhã đưa qua, là một tờ giấy.
Nhưng không phải một tờ giấy bình thường.
Không biết tờ giấy này dùng bút gì viết đầy chữ, nét chữ ngay ngắn. Đằng sau còn có tranh minh họa, tuy là màu trắng đen, nhưng hình dạng vật trong tranh kỳ quặc, Mặc Thiên Lăng chưa từng thấy bao giờ!
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất đó là trong tư liệu dày di dày dít như kiến kia, thứ xuất hiện nhiều nhất...
Là ba chữ "Thần Cơ Doanh".
Hắn cướp lấy, đọc thật kĩ vài lần rồi mới nhìn Vân Thi Nhã với vẻ không dám tin: "Đây là gì? Ngươi lấy từ đâu ra?!"
"Vương gia có muốn giao dịch với ta không?"
Phản ứng của hắn khiến Vân Thi Nhã rất hài lòng.
Vốn dĩ Mặc Thiên Lăng tưởng rằng Vân Thi Nhã chắc chắn sẽ cầu xin, để hắn thả nàng khỏi Thanh Ảnh viện.
Lúc hắn tới đây, còn giữ quyết tâm "phải thắng".
Ai ngờ đâu, nàng không những bỏ được bạc ra, mà còn lấy được thứ này ra nữa?!
Bảo sao nữ nhân bị cấm túc bốn năm lại còn sống sung sướng hơn cả hắn. Hóa ra là không lo cơm ăn áo mặc, không thiếu bạc!
"Chỗ bạc này, rồi cả thứ này nữa, ngươi lấy ở đâu ra?!"
Mặc Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vân Thi Nhã cũng không nôn nóng, cướp lại tư liệu trong tay Mặc Thiên Lăng, sau khi gấp lại cẩn thận thì nhét lại trong ngực: "Vương gia à, đã suy nghĩ xong chưa?"
Tư liệu kia đúng là khiến Mặc Thiên Lăng phải đỏ mắt thật.
Hắn là chính nhân quân tử, tuyệt đối không thể làm chuyện của tiểu nhân như "vạch ngực lấy giấy" được.
Hắn hít sâu một hơi: "Dựa vào đâu mà bổn vương phải tin ngươi?"
"Dựa vào việc, ta là Vương phi của ngươi."
Vân Thi Nhã tới gần bên tai hắn, khẽ bật cười: "Bây giờ xung quanh ngươi toàn là kẻ thù, chỉ có ta là người duy nhất ngươi có thể tin tưởng thôi."
"Bởi vì chúng ta là người cùng thuyền! Nếu Minh Vương phủ sập, ta sẽ không còn nơi nào để đi cả."
Mặc Thiên Lăng không thể nào rõ ràng hơn về thái độ của Ứng Quốc công phủ đối với nàng nữa.
Lời Vân Thi Nhã nói thật giả lẫn lộn, khiến người ta khó mà phán đoán.
Một lúc lâu sau, hắn mới rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Được! Bổn vương sẽ tin ngươi một lần, giao dịch với ngươi!"
Hắn định cược một phen.
"Tốt lắm, vậy Vương gia mau hạ lệnh đi."
Vân Thi Nhã nằm lên ghế: "Ta ở trong viện này ròng rã bốn năm, sắp bị bệnh trầm cảm tới nơi rồi đây! Chỉ cần cho ta và Viên Bảo hoạt động tự do thì chuyện gì cũng dễ nói!"
"Vậy thành ý của ngươi đâu?"
Mặc Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.
"Ngươi hạ lệnh trước đi đã! Còn thành ý, đợi lát nữa ta phái người mang qua cho ngươi."
Vân Thi Nhã nói.
Rất nhanh, tin tức "Hủy bỏ cấm túc của Vương phi, trả lại quyền quản lý" đã truyền khắp Vương phủ.
Trong thời gian nàng bị cấp túc, chuyện chưởng quản mọi chuyện trong phủ do quản gia Ngụy bá và bà tử quản sự Liễu ma ma phụ trách.
Sau khi Mặc Thiên Lăng hạ lệnh xuống, hai người lập tức cầm sổ sách tới thưa, giao lại đại quyền.
Hạ nhân trong phủ cũng thi nhau tới thỉnh an nàng.
Bốn năm trước nàng gả vào Vương phủ, ngoài mấy hạ nhân trong Thanh Ảnh viện ra, hạ nhân trong phủ gần như đều chưa chính thức thỉnh an nàng. Tối nay lại đứng chật ních cả sân.
Những người này đã quen gió chiều nào theo chiều nấy rồi.
Vân Thi Nhã cười khẩy trong lòng, ôm Viên Bảo đã ngủ say trong ngực, dạy bảo hạ nhân.
"Các ngươi chỉ cần nhớ một điều, bổn vương phi không phải người dễ tính! Đắc tội ta là chuyện nhỏ, nhưng nếu ai dám không tốt với nhi tử của ta, ta băm kẻ đó ra cho chó hoang ăn!"
Thân phận của Viên Bảo, chỉ có một mình nàng biết.
Những hạ nhân này có lẽ sẽ đều giống với Mặc Thiên Lăng, đều nghĩ Viên Bảo là "con hoang" của gia đinh kia.
Cho nên chắc chắn sẽ ức hiếp Viên Bảo sau lưng.
Trước đây hai mẹ con họ bị cấm túc ở Thanh Ảnh viện, không gặp những hạ nhân này thì thôi không nói làm gì.
Nhưng bây giờ được hoạt động tự do rồi, chỉ sợ những hạ nhân này bắt nạt Viên Bảo, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu ức hiếp bé là trẻ con, là đứa "con hoang"!
"Vâng thưa Vương phi."
Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng, đám hạ nhân run rẩy trong lòng, vội vàng cung kính đáp lời.
Sau khi nghiêm khắc dạy dỗ, thì sẽ tới "thưởng".
Mua chuộc lòng người là điều không thể thiếu trong cao môn đại viện thế này.
Đám hạ nhân nhận được thưởng bạc thì càng thêm cung kính với Vân Thi Nhã, sung sướng vui vẻ rời đi.
Để thể hiện sự "quan tâm" với Vương phi là nàng, Mặc Thiên Lăng còn cho người bổ sung thêm một số đồ dùng. Các hạ nhân nhìn thấy vậy, đều rối rít nói Vương phi được Vương gia ân sủng thế này thế kia…
Tới giờ Tuất, Vân Thi Nhã phái người đưa hai rương bạc tới Thính Trúc viện.
Nhìn hai rương bạc trắng vàng thật trước mặt, hai mắt Đồng Thừa trừng to như chuông đồng, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh: "Chủ tử, đây đây đây, đây..."
"Đây cái gì mà đây?! Kéo thẳng lưỡi rồi hẵng nói!"
Mặc Thiên Lăng quát: "Trông cái dáng vẻ chưa hiểu sự đời kia của ngươi đi, đúng là mất hết thể diện của bổn vương!"
Đồng Thừa tủi thân: "Nhưng mà chủ tử, chẳng phải khi nãy ngài cũng suýt nữa thì kinh ngạc..."
Đến rớt cả cằm sao?
Nhìn dáng vẻ hung hãn đáng sợ của chủ tử nhà mình, giọng Đồng Thừa dần nhỏ đi.
Đồng Mặc ở bên cạnh khoanh tay: "Chủ tử, Vương phi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy ạ? Theo như thuộc hạ biết, Ứng Quốc công phủ đã cắt đứt quan hệ với Vương phi từ bốn năm trước rồi."
"Trong những năm nay, Vương phi cũng chưa từng giao tiếp với bất kì ai cả."
Số bạc tự dưng xuất hiện này, đúng là khiến người ta phải nghi ngờ.
Mặc Thiên Lăng nhìn chằm chằm hai rương bạc với ánh mắt âm trầm.
"Chủ tử, thuộc hạ nghe nói, Vương phi thưởng cho mỗi hạ nhân trong phủ mười lượng bạc!"
Trong phủ có tới cả trăm hạ nhân, thưởng mười lượng cho mỗi người...
Đồng Thừa cầm một thỏi lên, ra sức cắn đến mức suýt thì bay răng, vội vàng trả về: "Chủ tử, bạc này tuyệt đối là thật đấy! Vương phi phát tài rồi sao!"
"Nhưng Vương phi chẳng bước khỏi cửa bao giờ, phát tài kiểu gì được?"
Vấn đề này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Mặc Thiên Lăng nhìn hai người với ánh mắt phức tạp: "Phải giữ bí mật tin tức này, đừng để bất cứ ai biết."
"Ngoài ra, hai chuyện mà bổn vương bảo hai ngươi điều tra trước đây, đã điều tra thế nào rồi?"
Vẻ mặt Đồng Thừa hoang mang: "Chủ tử, hai chuyện nào ạ? Không phải chuyện thích khách kia đã xong xuôi rồi sao?"
Mặc Thiên Lăng cố gắng nhịn lại xúc động vung một cái tát qua, lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
Đồng Mặc vội đáp: "Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra kĩ càng rồi, đúng là thân phận của Vân tiểu công tử có điểm đáng ngờ. Có thể là con của ngài, hoặc là con của gia đinh kia."
"Nói nhảm gì vậy?"
Đầu lông mày Mặc Thiên Lăng nhíu chặt lại.
Nghe thấy cục thịt viên nhỏ kia có thể là con của gia đinh, sao trong lòng hắn lại khó chịu như vậy chứ?!
"Vương phi bảo vệ cậu bé rất tốt, đám hạ nhân cũng không biết gì, thuộc hạ vẫn đang tiếp tục điều tra chuyện này."
Đồng Mặc cũng nhíu mày theo: "Ngoài ra, bốn năm qua Vương phi chưa bao giờ rời khỏi Thanh Ảnh viện nửa bước. Cho nên không thể có việc nàng ấy bị đánh tráo, mạo danh thay thế được."
Cho nên nữ nhân ở Thanh Ảnh viện kia, đúng thật là Vân Thi Nhã.
Một nữ nhân, trước và sau bốn năm, sao lại thay đổi nhiều đến vậy?!
Cho dù là tính tình, hay là tài nấu nướng, hoặc là việc lấy ra được nhiều bạc như vậy, rồi còn cả tư liệu ghi chép về Thần Cơ Doanh kia nữa...
Điểm đáng ngờ trên người Vân Thi Nhã quá nhiều, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn tra ra được chân tướng!
Lúc này, chỉ nghe thấy Đồng Thừa lẩm bẩm: "Vương gia, thuộc hạ đoán ngài đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của Vương phi rồi! Cho nên bốn năm qua tính tình Vương phi mới thay đổi nhiều như thế, bây giờ quay trở lại tìm Vương gia trả thù!"
Không đợi Mặc Thiên Lăng ra tay, Đồng Mặc đã bịt tay lên mặt Đồng Thừa: "Câm miệng ngay."
Sắc mặt Mặc Thiên Lăng lạnh lẽo như sương.
Trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng âm u, không nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Rất nhanh hắn đã sai bảo Đồng Thừa: "Theo dõi sát sao hai mẹ con họ cho bổn vương! Có gì lạ thì phải bẩm báo cho bổn vương ngay!"