Vương Phi Giàu,Vương Gia Nghèo
Suy nghĩ của Mặc Thiên Lăng tuyệt tình ác độc, nhưng thực tế...
Hôm sau, hắn liền lấy cớ "Cục thịt viên đã tròn ba tuổi, cần mời tiên sinh dạy học", rồi mời tiên sinh tốt nhất Kinh Thành, từng là Thái phó đại nhân tới dạy học cho Viên Bảo.
Người từng là Thái phó đại nhân này còn là ngoại tổ phụ của Vân Thi Nhã.
Mẫu thân của Vân Thi Nhã Cố Thị, chết vì bệnh từ lâu, Ứng Quốc công nâng di nương Trần Thị trong phủ lên làm vợ kế.
Người "mẹ kế" này dốc lòng xúi giục, khiến Vân Thi Nhã và Cố gia cắt đứt quan hệ.
Mới đầu, Cố gia còn không đành lòng.
Sau này thấy Vân Thi Nhã kiêu căng ngang ngược, cứ thân cận với Trần Thị, không coi Cố gia ra gì.
Cho nên cũng thấy buốt giá cõi lòng, dần dần không qua lại nữa.
Bây giờ lão Thái phó Cố Tuấn Hào giờ đã hơn bảy mươi, nhưng cơ thể khỏe khoắn, tinh thần sáng láng. Ông ấy chỉ có hai người con là Cố Thị và Cố Trạch Dương, dù nữ nhi mất sớm, nhi tử thì có bệnh cũ quấn thân.
Bởi vì Cố Trạch Dương bị bệnh nhiều năm nên cũng không thể kế tục chức Thái phó.
Thế là Cố gia chỉ đành giao ra chức "Thái phó".
Cố Tuấn Hào dưỡng già trong phủ, hàng ngày ngoài chơi chim, đánh bài ra thì là nghe kịch uống rượu.
Không hề quan tâm tới việc trong triều.
Cho dù Hoàng thượng có ra mặt muốn ông dạy mấy tiểu quận chúa học, ông cũng từ chối chẳng nể nang gì. Nói cái gì mà, bây giờ ông đã "nhường người tài", Hoàng thượng đừng làm phiền đến ông nữa.
Bởi vì tính tình kì quặc nên được người trong Kinh Thành gọi một cách "thân thiết" là "Lão cổ hủ".
Mặc Thiên Lăng mời Lão cổ hủ này tới Minh Vương phủ dạy Viên Bảo học, có thể thấy được Cố Tuấn Hào vẫn còn nể mặt hắn chút ít.
Khéo thế nào mà hôm nay lại là đầu tháng chín, là ngày trong phủ phát tiền tiêu hàng tháng.
Vân Thi Nhã đối chiếu sổ sách với Ngụy bá, Liễu ma ma xong, sau khi phát bạc xuống, lúc này mới về Thanh Ảnh viện.
Bước vào không tìm thấy Viên Bảo, bèn gọi Trương bà tử đến để hỏi.
"Bẩm Vương phi, ban sáng người vừa mới đi thì Đồng Thừa đã tới dẫn tiểu công tử đi rồi! Nói là, nói là dẫn tới thư phòng, Vương gia mời một tiên sinh cho tiểu công tử."
"Tiên sinh? Tiên sinh gì?"
Vân Thi Nhã không hiểu.
"Vương gia nói, Vương phi không có chữ nghĩa..."
Trương bà tử cẩn thận dè dặt nhìn nàng một cái: "Nên cố ý mời Cố lão Thái phó tới dạy học cho tiểu công tử."
Cuối cùng lại bổ sung thêm: "Đúng rồi! Chính là ngoại tổ phụ của người đấy ạ!"
Ngoại tổ phụ?
Vân Thi Nhã nhíu mày nhớ lại, đúng là nguyên thân có một ngoại tổ phụ tên Cố Tuấn Hào. Nhưng nguyên thân bị Trần Thị che giấu, đã cắt đứt qua lại với Cố gia từ lâu rồi.
Nhưng trong kí ức của nguyên thân, người Cố gia cũng rất yêu thương nàng.
Đúng là đồ vô ơn!
Nàng chửi bới nguyên thân ở trong lòng, gật đầu đi tới thư phòng: "Ta biết rồi."
Vừa vào thư phòng nàng đã nghe thấy một giọng nói vang dội: "Thằng bé này, mẹ của con là cháu gái ngoại của ta đấy! Con nên gọi ta là cụ ngoại mới phải! Ai là lão già cơ?"
"Râu của ông dài như vậy, không phải lão già thì là gì?"
"Nói cũng có lý nhỉ!"
Giọng nói vang dội, bật cười sang sảng: "Thằng bé này cũng giỏi ăn nói đấy! Học theo mẹ của con đấy hử?"
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Vân Thi Nhã liền cảm thấy thân thiết.
Nàng vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Viên Bảo đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, một bóng dáng quay lưng lại với cửa, thẳng tắp có lực không giống một ông lão ngoài bảy mươi chút nào.
Mặc Thiên Lăng ngồi đối diện Viên Bảo, nhìn ông bằng ánh mắt sâu xa.
Thấy Vân Thi Nhã đi vào, ánh mắt mấy người đổ dồn qua.
Viên Bảo nhảy xuống khỏi ghế, vui mừng chạy tới: "Mẹ à, người tới rồi! Đây là cụ ngoại của con, mau mau tới đây đi, để con giới thiệu cho người."
Vân Thi Nhã: "..."
"Con à, đây cũng là ngoại tổ phụ của ta đó có được không?"
Còn cần thằng nhóc như con giới thiệu à?!
Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Cố Tuấn Hào hơi thay đổi, nhìn nàng với vẻ phức tạp.
Đã gần mười năm Vân Thi Nhã không gặp Cố Tuấn Hào rồi.
Ông già đi rất nhiều, nhưng cảm giác thân cận lại không giảm mà còn tăng lên. Giống cảm giác từ người ông nội yêu thương nàng nhất trước khi nàng chưa xuyên không tới đây, ấm áp mà kiên định.
Bề ngoài của Vân Thi Nhã có chín phần giống Cố Thị.
Cố Tuấn Hào nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên hoảng hốt.
Như thể ánh mắt đang xuyên qua nàng nhìn nữ nhi mất sớm của ông.
Ánh mắt thê lương kia, khiến Vân Thi Nhã thấy chua xót.
Nàng vội vàng dắt Viên Bảo tới gần, mỉm cười chào hỏi Cố Tuấn Hào: "Ngoại tổ phụ tới rồi ạ, sao không cho người nói với con một tiếng? Để con biết tới thỉnh an người."
"Con vừa, gọi ta là gì cơ?"
Ánh mắt Cố Tuấn Hào run lên.
Từ mười năm trước Vân Thi Nhã bị Trần Thị xúi giục, đã không còn coi người Cố gia ra gì nữa.
Đến cả ngoại tổ phụ là ông đây cũng bị nàng gọi là "lão già chết tiệt".
Nguyên thân Vân Thi Nhã đúng thật là một người không được người khác quý mến.
"Ngoại tổ phụ đó, còn gọi người như nào được nữa ạ?"
Vân Thi Nhã cố nén chua xót trong lòng, mỉm cười: "Nhiều năm không gặp, cơ thể ngoại tổ phụ vẫn khỏe khoắn như vậy! Những năm qua là con bất hiếu, nên tới thăm ngoại tổ phụ thường xuyên hơn mới phải."
"Mẹ mất sớm, con nên tính cả phần của mẹ, tận hiếu bên cạnh ngoại tổ phụ mới phải."
Nói rồi, nàng không kìm được mà chảy nước mắt.
Nàng nhớ ông nội nàng...
Không ngờ rằng, bây giờ nàng thực sự biết sai rồi.
Thấy nàng rơi lệ lã chã, Cố Tuấn Hào cũng không kìm được nghẹn ngào.
Ông vội vàng quay người đi, không để Vân Thi Nhã nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của ông: "Con nghĩ được như vậy, ta rất vui mừng. Mẹ của con dưới chín suối cũng được yên lòng rồi."
"Ngoại tổ phụ, cữu cữu khá hơn chưa ạ?"
Vân Thi Nhã lau nước mắt: "Vốn dĩ con nên đi thăm cữu cữu từ sớm, nhưng sức khỏe của con trong bốn năm qua cũng không tốt."
"Cho nên, không rời phủ được."
Vẻ mặt Mặc Thiên Lăng kì lạ dời ánh mắt đi.
Xem ra nữ nhân này vẫn cần mặt mũi.
Nghĩ tới việc nói ra chuyện bị cấm túc bốn năm thì mất mặt, bèn nói là sức khỏe không tốt.
Thấy Vân Thi Nhã khóc như vậy, Viên Bảo vội vàng lau nước mắt cho nàng. Cố Tuấn Hào cũng quay người lại, mấy người nói chuyện một lúc, ngăn cách cũng bớt đi nhiều.
Có thế nào thì vẫn là người một nhà máu mủ ruột già, thù hằn gì được lâu chứ?
"Giao Viên Bảo cho ngoại tổ phụ thì con cũng yên tâm rồi."
Vân Thi Nhã cười đứng dậy: "Ngoại tổ phụ ở lại dùng bữa tối đi! Con tự mình xuống bếp."
"Được."
Sắc mặt Cố Tuấn Hào hân hoan.
Nhớ khi đó, nữ nhi mất vì bệnh khiến tính tình cháu gái ngoại này thay đổi rất nhiều, Trần Thị cố ý "mật ngọt chết ruồi", thành ra khiến Vân Thi Nhã có cái tính không được người khác thích.
Bây giờ gả đi làm vợ người ta, còn có cả con rồi, đúng là hiểu chuyện hơn nhiều.
Mặc Thiên Lăng đứng dậy đi theo: "Vân Thi Nhã, hôm nay bổn vương cho ngươi một niềm vui bất ngờ lớn như vậy."
"Để báo đáp bổn vương, có phải ngươi nên nói cho bổn vương biết số bạc và tư liệu kia, rốt cuộc ngươi lấy từ đâu ra không?"
Hoa ra nguyên nhân hắn mời tiên sinh cho Viên Bảo, thúc đẩy nàng và Cố gia làm lành, là vì cái này.
Vân Thi Nhã quay người, cười như không cười nhìn hắn: "Vương gia, động cơ của ngươi không đơn giản nhỉ."
"Cho nên đây không gọi là niềm vui bất ngờ! Chỉ có thể gọi là, âm mưu!"
Nói xong, nàng đi thẳng ra ngoài mà đầu chẳng ngoảnh lại.
Mặc Thiên Lăng nhìn bóng lưng đi xa của nàng, không kìm được hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Vương gia chớ có quên, chúng ta đã nói rồi, ngươi không thể hạn chế sự tự do của ta nữa. Ta đi đâu cũng không cần bẩm báo với ngươi."
Vân Thi Nhã quay lưng vẫy tay với hắn.
"Nữ nhân này! Đúng là không coi bổn vương ra gì!"
Mặc Thiên Lăng tức đến mức siết chặt nắm tay: "Bổn vương không nên thả ngươi ra ngoài mới phải!"
Thấy bóng dáng nàng biến mất ở cửa, hắn lại vội vàng nhấc chân đuổi theo.