Chương 2

Đang cập nhật
Cập nhật:
Dưới sự khích lệ của bạn bè, tôi đã tỏ tình với Chu Duật Kinh. Anh là chàng trai nổi tiếng điển trai nhưng nghèo khó trong trường, đại diện tiêu biểu của hình mẫu “tài hoa b ạ c m ệ n h .” Mỗi lần được tỏ tình, anh đều lịch sự lùi lại một bước, giữ khoảng cách với giọng nói lạnh nhạt: “Xin lỗi, hiện tại tôi không muốn yêu đương.” Khi ấy, tôi đã nghĩ mình chắc chắn cũng sẽ bị từ chối như vậy, nên chi bằng lấy hết can đảm để không còn hối tiếc. Vì thế, tôi đã mạnh dạn c h ặ n anh lại trước cổng trường, c ắ n môi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, khẽ khàng chân thành nói: “Chu Duật Kinh.” “Mình thích cậu.” Tôi mãi mãi nhớ rõ khoảnh khắc ấy, tiếng ve kêu râm ran quanh tai không thể nào l ấ n á t được nhịp tim đ/ập dồn dập của tôi. Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng, vô tình của Chu Duật Kinh: “Ai cho cậu dũng khí để tỏ tình với tôi?” Tôi s ữ n g s ờ, không hiểu ý anh là gì, cho đến khi anh nói thêm: “Cậu nghĩ tôi sẽ để mắt đến cậu sao?” Tôi biết rõ bản thân không có tiền cũng chẳng có sắc đẹp, chẳng đáng được nhắc đến trong số những người theo đuổi anh. Nhưng câu nói đó của Chu Duật Kinh vẫn khiến tôi x ấ u h ổ đến mức muốn tìm chỗ trốn. Tôi muốn hỏi anh tại sao lại nói những lời khó nghe như thế khi đến lượt từ chối tôi, nhưng rồi phát hiện ánh mắt của anh k i ề m c h ế, d ồ n n é n, nhìn vào người đứng phía sau tôi. Quay đầu lại, tôi thấy hoa khôi của trường – Chung Vãn Vãn – đứng bên lề đường, đang thân mật ô m h ô n một người đàn ông. Người đàn ông đó tôi đã gặp qua, là giáo viên của một trung tâm phụ đạo bên ngoài. Tôi chớp mắt, chợt nhận ra, hóa ra chàng trai lạnh lùng này từ lâu đã có người trong lòng. Còn tôi, vô duyên vô cớ chịu đựng cơn thịnh nộ anh ta g h e n vì người trong mộng của mình có qu/an h/ệ với người khác. Không biết sao chuyện này lan ra khắp trường, tôi trở thành đối tượng bị mọi người c ư ờ i n h ạ o. Họ nói tôi vọng tưởng, nói tôi là cóc g h ẻ mà đòi ă n t h ị t thiên nga. Năm cuối cấp, tôi gần như s u y s ụ p. Thậm chí từng có ý nghĩ muốn kết thúc đời mình. Nhưng rồi cuộc đời lại có bước ngoặt kỳ lạ. Câu chuyện thiên kim thật giả lại rơi vào người tôi. Tôi bỗng trở thành con gái lớn của một gia đình giàu có. Những người từng c h ế g i ễ u tôi đều im bặt. Trong ánh mắt đầy g h e n t ỵ của họ, tôi lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của tiền bạc và quyền lực. Tôi không khỏi nghĩ đến: Liệu Chu Duật Kinh có k h u ấ t p h ụ c dưới sức mạnh này mà q u ỳ gối trước tôi không? Thế là, từ ngày đó, tôi thề sẽ ngồi lên vị trí cao nhất, kéo đóa hoa cao quý ấy xuống làm con c h ó dưới chân mình. Mong ước đó đã thành hiện thực vào năm tôi ba mươi tuổi. Khi đi cùng bạn thân khám t h a i, tôi vô tình gặp Chu Duật Kinh với bộ dạng râu ria lởm chởm. Giờ đây, anh ta chỉ là một lập trình viên, không đủ tiền trả viện phí cao ngất ngưởng cho mẹ, đứng trước quầy lễ tân gọi điện v/ay mượn khắp nơi. Ánh hào quang ngày xưa trên người thiếu niên ấy giờ đã thay thế bằng vẻ mệt mỏi của một người trưởng thành. Khoanh tay nhìn sự k h ố n k h ổ của anh ta một cách thỏa mãn, tôi mới bước tới, chìa ra một tấm danh thiếp: “Xin chào, tôi là Mạnh Thư Nhiễm, người sáng lập của Kỳ Tinh Ng/u Lạc. Có thời gian nói chuyện với tôi không?”