Chu Duật Kinh được tôi bao nuôi, đồng thời trở thành nghệ sĩ của công ty tôi, ký hợp đồng suốt đời không thể hủy bỏ.
Ba mốt tuổi, anh trong giới giải trí cũng không phải là g i à.
Với gương mặt ấy và những kịch bản tôi chọn riêng cho anh, anh nhanh chóng nổi lên.
Chỉ trong vòng một năm, anh đã trở thành gương mặt đại diện cho công ty.
Ban ngày anh đóng phim, ban đêm đến dỗ dành tôi đã trở thành một phần cuộc sống của anh.
Vô số đêm, chỉ cần tôi kêu đ a u, anh bất kể cấp thiết đến mấy cũng dừng lại, dịu dàng hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?” rồi ân cần thay đổi hướng khác, không còn chút gì của sự k i ê u h ã n h năm xưa.
Còn tôi, cũng không kìm được mà động lòng trước sự dịu dàng ấy, thậm chí còn có ý nghĩ muốn kết hôn với anh.
Nhưng đoạn video hot search kia giống như một cái t á t mạnh mẽ thức tỉnh tôi.
Đột nhiên tôi thấy c h á n n ả n.
Đàn ông ngoài ba mươi thì có gì hay?
Với địa vị hiện tại, đây chính là thời điểm để tôi hưởng thụ niềm vui theo kiểu của Tiêu Á Hiên.
Khi tôi d ậ p đ i ế u t h u ố c vẫn còn ch/áy dở trong gạt tàn, điện thoại bên cạnh khẽ rung lên.
Đắm chìm trong bể tình, cuối cùng Chu Duật Kinh cũng nhớ đến điện thoại, nhận ra rằng mẹ anh đã suýt bước một chân qua q u ỷ m ô n q u a n.
Nhưng tin nhắn anh gửi không phải lời cảm ơn vì tôi đã chăm sóc mẹ anh, cũng không có lời giải thích về chuyện anh và Chung Vãn Vãn lên hot search, mà là một lời t r á c h m ó c lạnh lùng và b ấ t m ã n:
[Sao cô không thuê người chăm sóc cho mẹ tôi?]
Tôi nhìn c h ằ m c h ằ m vào tin nhắn ấy rất lâu, mới nhận ra có lẽ tôi đã đối xử với anh quá tốt rồi, tốt đến mức anh quên mất tôi là một phú bà.
Còn anh, chỉ là chú chim sẻ mà tôi có thể thay thế bất cứ lúc nào.
Tôi lờ tin nhắn của Chu Duật Kinh, gọi cho quản lý của anh ta.
“Tất cả kịch bản trong tay anh ta, đều thu hồi hết.”
Chu Duật Kinh, từ hôm nay, tôi sẽ không nâng đỡ anh nữa.