Chương 7.2
Sáu người ở đây, tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm.
Lúc chúng tôi bị nh/ốt trong phòng học, là hai anh em sinh đôi kia đã mở cửa, sau đó bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng tôi.
Về phần cái ch*t kỳ lạ của Bạch Mộng Mộng, chúng tôi nghi ngờ, là do cái Wechat q/uỷ dị kia.
Nhưng mà, lục soát toàn bộ nhà vệ sinh một lượt cũng không tìm thấy điện thoại di động của cô ta, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Cái ch*t của Bạch Mộng Mộng khiến cho lòng người hoang mang, sau khi mọi người bàn bạc, quyết định tìm một phòng học thay nhau làm chứng, dẫu sao, chắc chắn tên gi*t người hàng loạt đang ẩn nấp trong chúng tôi.
Chỉ là, đang trên đường đi, bỗng nhiên điện thoại di động của tôi đổ chuông, là dãy số lạ, bấm nút nghe, bất ngờ là giọng của mẹ tôi:
"Viện Viện, khi nào con về?"
"Con trở về đi, có được không, mẹ xin con..."
Giọng mẹ tôi nghẹn ngào vang lên bên tai, âm thanh đ/ứt quãng, khiến tôi đ/au xót không thôi.
"Mẹ..."
Giọng tôi có chút đắng chát: "Mẹ sao vậy? Con bận xong đợt này sẽ về nhà."
Nhưng mà không đợi được mẹ tôi đáp lại, điện thoại đã bị cúp.
Tuy tôi hơi lo lắng, nhưng tình huống lúc này đang rất căng thẳng, chỉ có thể gác lại trước.
...
Bên trong phòng học.
Mọi người nghi ngờ lẫn nhau, hai anh em sinh đôi nghi ngờ gã b/éo, gã b/éo nghi ngờ Hứa Tri vì anh ấy quá mức tỉnh táo, còn tôi lại nghi ngờ thanh niên nhát gan đó.
Dù sao, dọc theo đường đi anh ta đều biểu hiện quá mức sợ hãi, nhưng ngay lúc gã b/éo rời đi anh ta lại là người đầu tiên đuổi theo, khó tránh khỏi hiềm nghi bình thường giả vờ tỏ ra yếu đuối.
Đoán một vòng vẫn không có kết quả gì.
Bầu không khí rơi vào giằng co.
Bỗng nhiên, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, chợt đứng phắt dậy.
Xem giờ, đã giữa trưa rồi.
Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, đã qua một đêm.
Hơn nữa quan trọng nhất là…
Bầu trời vẫn tối.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen nhánh, tôi đi tới trước cửa sổ, thò đầu ra nhìn.
Trăng sáng treo cao.
Tôi thông báo cho biết mọi người sự phát hiện này, mọi người rối rít lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt ngưng trọng.
Dường như, kể từ sau khi bước vào ngôi trường này, từ đầu đến cuối sắc trời đều chưa từng thay đổi.
Sau một khoảng yên lặng, mọi người thảo luận sôi nổi, chúng tôi phát hiện, hình như thế giới này xuất hiện bug…
Một đêm trôi qua, nhưng sắc trời vẫn một màu đen nhánh.
Lúc Bạch Mộng Mộng ch*t, chúng tôi chú ý tới… cái lỗ ở đáy bể nước bị chặn lại, từ đầu đến cuối vòi nước vẫn luôn mở, nhưng nước trong bể vẫn duy trì trạng thái thăng bằng, không hề bị tràn ra ngoài.
Hơn nữa, trước đây tôi đã dính líu đến hai vụ án mạng, sau khi bé gái kia ch*t, thậm chí cũng không có cảnh sát tới tìm tôi.
Tôi hoảng hốt nhận ra, dường như chúng tôi đang bị vây trong một thế giới giả tưởng.
Mọi người đều có cảm giác này, vì vậy, chúng tôi đề nghị gọi điện thoại cho bên ngoài, thăm dò thật giả.
Tất cả mọi người lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, tôi cũng vội gọi cho mẹ một cuộc.
"Viện Viện."
Điện thoại được kết nối, giọng nói dịu dàng của mẹ tôi vang lên bên tai, suýt nữa khiến tôi rơi nước mắt.
"Mẹ..."
Tôi cố nén nghẹn ngào, nhỏ giọng hỏi bà ấy: "Mẹ vừa gọi điện thoại cho con à, có chuyện gì sao?"
"Điện thoại gì?" Ở bên kia điện thoại, mẹ tôi cười hỏi: "Con bé này, có phải ngủ đến hồ đồ rồi không?"
Giọng như thường, quả thật giống như không có gì không ổn.
Tôi sửng sốt, vậy cuộc điện thoại vừa rồi không phải mẹ tôi gọi sao?
Không kịp truy c/ứu vấn đề nhỏ này, tôi đơn giản hỏi thăm một vài tình huống trong nhà, mẹ tôi cũng trả lời từng việc, tuy nhiên…
Tuy rằng giọng nói nghe có vẻ dịu dàng, nhưng tôi luôn cảm thấy mang theo mấy phần cứng ngắc, tựa như đọc lời thoại đã được chuẩn bị trước vậy.
Trong lòng chợt nặng nề.
Tôi bỗng chuyển đề tài: "Mẹ, mẹ còn nhớ ngày con thi đại học xong đã xảy ra chuyện gì không?"
Mẹ tôi cười nói: "Chuyện xảy ra lâu như vậy, ai mà nhớ được chứ."
Không thể nào.
Hôm tôi thi đại học xong, cả nhà tôi cùng nhau đến bờ sông dã ngoại, vì c/ứu một cô bé rơi xuống sông mà thiếu chút nữa tôi và ba đã ch*t đuối.
Ngày đó mẹ tôi khóc rất lâu, cũng luôn coi ngày đó là ngày tuyệt vọng và bất lực nhất trong đời bà ấy.
Bà ấy không thể nào quên.
Tôi lại hỏi thêm vài câu, mà phía bên kia điện thoại, mẹ tôi đều đáp lại như một con rối dây, nhưng lại không biết chút gì cả.
Tôi lạnh mặt cúp điện thoại.
Nhìn những người khác, sắc mặt đều khó coi.
Chúng tôi... Dường như đang bị vây trong một thế giới giả tưởng, mà bên trong thế giới này, ngoại trừ mấy người chúng tôi, tất cả những người khác đều là giả dối.