Chương 9.4

Trong tiếng nức nở nghẹn ngào của ba mẹ, tôi lẳng lặng nhớ lại những chuyện trong giấc mơ đó, sau đó chợt bừng tỉnh phát hiện, những người xuất hiện hoặc ch*t trong giấc mơ đều là hành khách ngồi cùng một chiếc xe với chúng tôi. Chẳng hạn như, đối tượng m/ập mờ không biết tên trong giấc mơ. Người phụ nữ kỳ lạ nhảy lầu ch*t, cô gái rơi xuống nước được tôi c/ứu, cô bé bị t/ai n/ạn giao thông, người đàn ông vô gia cư bị nghẹn bánh mì ch*t, thậm chí là chú bảo vệ nhảy lầu trong ngôi trường m/a quái. . . Không một ngoại lệ. Vừa nghĩ tới giấc mơ vô cùng chân thật đó, tôi lập tức nhớ tới Hứa Tri. Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mẹ tôi. "Mẹ, Hứa Tri anh ấy. . . Thế nào?" Tôi và Hứa Tri yêu nhau nhiều năm, sau đó bởi vì tính cách không hợp nên lựa chọn chia tay, hai người đều tính tình bướng bỉnh, ai cũng không chịu làm hòa trước. Cứ như vậy suốt nửa năm. Ba mẹ tôi đều biết Hứa Tri. Nhưng bây giờ vừa nhắc tới Hứa Tri, sắc mặt mẹ tôi đột nhiên cứng đờ. Bỗng nhiên tôi có một dự cảm x/ấu, giùng giằng muốn đứng dậy, lại không có chút sức lực nào. Môi bị cắn nát, mùi m/áu tanh tràn ra giữa răng môi. Tôi nghe thấy giọng nói của mình, khàn khàn, r/un r/ẩy. "Rốt cuộc Hứa Tri thế nào?" Mắt mẹ tôi đỏ lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống: "Hứa Tri, thằng bé. . . Nửa giờ trước, đi rồi." Đi. . . Hứa Tri. . . Đã ch*t rồi sao? Tôi bỗng cứng đờ, bất động nhìn vách tường, không thể động đậy được nữa. Bên tai là tiếng khóc của mẹ tôi: "Lúc đội c/ứu hộ tìm được các con, cả người đứa bé kia chắn trên người con, bảo vệ con rất ch/ặt, nhưng bản thân thằng bé lại bị thương rất nặng. . ." Hốc mắt tôi cực kỳ chua xót, nhưng không có nước mắt. Tôi nhớ tới, lúc nãy đứng trên sân thượng, sau khi Hứa Tri đẩy tôi xuống, ôm ch/ặt thanh niên nhát gan đó, cuối cùng nói với tôi một câu. Tôi cứ tua đi tua lại cảnh tượng đó trong đầu, tua đi tua lại. Có lẽ tôi đã biết lúc anh ấy nói câu gì. Anh ấy nói… Nhiệm vụ của anh, cũng là bảo vệ em. Hồi cuối. Tôi xuất viện. Vụ t/ai n/ạn giao thông đó rất bi thảm, trên xe có tất cả 33 người, trong đó 18 người ch*t tại chỗ, 8 người ch*t sau khi được đưa đến bệ/nh viện. Còn lại 7 người vẫn đang hôn mê, hai ngày gần đây, bỗng nhiên liên tiếp mất đi dấu hiệu sinh tồn. Cuối cùng, chỉ có một mình tôi còn sống. Tôi không biết có phải là trùng hợp hay không, con số này vừa khớp với số người trong giấc mơ. Người tham dự trò chơi, từ đầu tới cuối tổng cộng bảy người. Trong giấc mộng, chúng tôi lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ kỳ lạ, cuối cùng, Hứa Tri đẩy tôi xuống ánh sáng kia. Anh ấy nhường cơ hội sống duy nhất cho tôi. . .