Chương 9.6 (Hoàn)
Thì ra, lại là một giấc mơ.
Khoảnh khắc tỉnh khỏi giấc mơ, tôi chợt nhớ tới, trước đây ngồi taxi cùng Hứa Tri rơi vào dòng sông, quay đầu nhìn thấy có rất nhiều người ở đáy sông lôi kéo tôi.
Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy những người đó quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Mà bây giờ, tôi nhớ ra rồi.
Là bọn họ. . .
Người phụ nữ nhảy lầu, đối tượng m/ập mờ, người đàn ông vô gia cư, chú bảo vệ. . .
Là những hành khách ngồi chung một xe, bất ngờ ch*t thảm.
Lúc này mẹ tôi gõ cửa bước vào, thấy tôi nắm tấm hình kia, tinh thần hoảng hốt, vội vàng ôm lấy tôi.
"Viện Viện, con sao vậy?"
Tôi lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười một tiếng, nhét tấm hình vào ngăn kéo bên cạnh.
"Không sao, chỉ là gặp một á/c mộng."
Trong mộng, những hành khách cùng xe ch*t thảm kia dùng oán niệm to lớn tạo ra một thế giới hư ảo, giam giữ mấy người chúng tôi ở trong đó, lợi dụng Wechat được đặt tên là Yểm sai khiến chúng tôi hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, mục đích chỉ có một:
Làm cho chúng tôi ch*t trong nhiệm vụ, ở lại làm bạn với bọn họ.
Mà giấc mộng này, cuối cùng kết thúc.
. . .
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp.
Tôi m/ua một bó hoa mà Hứa Tri thích nhất, đến nghĩa trang.
Trước bia m/ộ, tôi quỳ một chân xuống đất, nhìn bức ảnh đen trắng của Hứa Tri trên bia m/ộ.
Đặt hoa trước bia m/ộ anh ấy, tôi cười một tiếng: "Hứa Tri, chúng ta làm lành nhé, có được không?"
"Anh không nói lời nào, vậy em coi như anh đã chấp nhận rồi nha."
Trong hình, Hứa Tri cười dịu dàng như thường ngày.
Tôi lấy hộp trang sức từ trong ng/ực, mở ra, bên trong là một cặp nhẫn tình nhân mà tôi rất thích.
"Hứa Tri, anh cưới em có được không?"
Một trận gió thổi qua, giống như là câu trả lời của anh ấy.
Tôi lấy chiếc nhẫn nữ ra, đeo vào ngón tay giữa, dưới ánh mặt trời, những viên kim cương nhỏ cũng vô cùng chói mắt.
Còn chiếc nhẫn nam, tôi lặng lẽ đặt cạnh hũ tro cốt của anh ấy.
Tôi chạm vào tấm hình trắng đen: "Đây là bí mật của chúng ta, có được không?"
Dĩ nhiên Hứa Tri sẽ không đáp lại tôi.
Nhưng anh ấy vẫn cười dịu dàng như vậy.
Đáp lại tôi, là gió xuân thổi qua mái tóc, là cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay.
Hứa Tri, anh không lên tiếng, em coi như anh đồng ý.
(toàn văn hoàn)