Chương 4
Ông chỉ hỏi một câu mà đã bị Trần Cường m/ắng.
Thím Lý nói: "Cường Tử, chú Khuê cũng chỉ hỏi một câu, cháu đừng gi/ận chú Khuê."
Sau khi thím Lý nói xong, thím lại nói với ông nội tôi: "Chú, chú đừng giống như Cường Tử, bây giờ thằng bé đang không thoải mái."
Ông nội tôi cau mày, không nói gì nữa.
Trần Cường khóc một hồi rồi nói: "Tiểu Đậu Tử còn nhỏ, cho nên cũng không cần phải làm quá to, chỉ cần đào một cái m/ộ là được."
Trần Cường là ba của Tiểu Đậu Tử, anh ấy nói như vậy, người dân trong làng cũng không nói gì, đều giúp đỡ đào hố.
Thím Lý cầm một tấm vải trắng dài hai mét đến để bọc Tiểu Đậu Tử lại.
Trần Cường cau mày, anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc đặt Tiểu Đậu Tử lên miếng vải trắng, vết thương trên cổ Tiểu Đậu Tử cũng lộ ra, rốt cuộc là đứa nhỏ bị cái gì cắn ch*t?
Ông nội tôi cứ nhìn chằm chằm vào vết thương, tay chân Trần Cường rất nhanh nhẹn, thoắt cái đã bọc Tiểu Đậu Tử lại.
Sau khi đào hố xong, vài người cùng nhau nhấc Tiểu Đậu Tử lên rồi đặt vào trong hố.
Ông lão trong làng đứng bên cạnh ngôi m/ộ, không biết đang lẩm bẩm cái gì, sau khi lẩm bẩm xong thì hô to một tiếng: "Lấp đất."
Một vài thanh niên lấp kín ngôi m/ộ.
Ông lão trong làng tìm một tấm ván gỗ khác, rồi đưa bút lông cho Trần Cường, ông ấy nói: "Viết tên đứa bé lên, sau này nó sẽ được đầu th/ai, nói không chừng có thể đầu th/ai vào bụng Tú Lan."
Bàn tay cầm bút của Trần Cường r/un r/ẩy thấy rõ, anh ấy nhìn chằm chằm vào tấm gỗ, giống như muốn nhìn xuyên thủng tấm gỗ.
Trần Cường nói: "Không cần vội viết bia m/ộ, để cháu mang bia m/ộ về nhà nhờ ba viết, ông ấy viết rất đẹp."
Sau khi Trần Cường nói xong, thì cầm tấm gỗ và bút lông lên cất đi, mọi người trong làng không nói gì, tất cả đều chia buồn với Trần Cường.
Trần Cường nói: "mọi người mau quay về đi, tôi muốn bồi Tiểu Đậu Tử."
Loay hoay một lúc lâu thì trời cũng đã tối.
Dân chúng trong làng cũng giải tán, ai về nhà nấy.
Bà nội nói: "Ông già, chúng ta đi thôi, sao còn ngơ người ra vậy?”
Ông nội nói: "Bà cứ về trước đi, tôi đợi một lát rồi sẽ về sau.”
Bà nội vội vàng về nhà nấu ăn, vì vậy bà đã rời đi trước.
Tôi đi về phía ông nội, đợi ông rồi cùng rời đi.
Trần Cường thấy ông nội tôi không đi thì nói: "Chú, vừa rồi cháu nói không đúng mực, chú đừng gi/ận cháu, đừng giống như cháu."
Ông nội tôi lắc đầu, ông nói: "Không sao.”
Trần Cường lại nói: "Tiểu Đậu Tử ch*t thảm, tất cả đều là lỗi của cháu, cháu đã không chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Ngay khi Trần Cường vừa nói xong thì tôi nghe thấy tiếng quạ kêu, những con quạ này kêu rất dọa người, khiến tôi không dám nhìn mấy con quạ.
Ông nội tôi thở dài, ông nói: "Cường Tử, chú biết cháu hiếu thảo, nhưng chuyện của ba cháu, cháu đã làm sai rồi!"
Trần Cường sững sờ vài giây, khi nhắc tới Trần Lão Tam thì sắc mặt anh ấy thay đổi.
Trần Cường tức gi/ận nói: "Ba cháu thì làm sao?"
Ông nội tôi cau mày, ông nói: "Chuyện ba con là x/á/c sống chú đã biết, thứ đó uống m/áu, con không thể nuôi ông ấy, Tiểu Đậu Tử đã bị ông ấy gi*t, người tiếp theo ch*t sẽ là cháu.”
Trần Cường sững sờ vài giây rồi nói: "Vớ vẩn! Bệ/nh của ba cháu đã khỏi rồi, ông ấy không phải là x/á/c sống, chú đừng nói linh tinh!”
Ông nội tôi lớn tiếng nói: "Trên cổ ông ấy có đốm x/á/c ch*t, cháu dám nói mình không nhìn thấy không?"
Bàn tay Trần Cường nắm ch/ặt thành nắm đ/ấm, anh ấy nói: "Mẹ cháu mất sớm, cháu chỉ có một mình ba, cho dù ông ấy là x/á/c sống thì cháu cũng phải nuôi ông ấy."
Ông nội tôi suýt tức ch*t, ông nói với Trần Cường: "X/á/c sống không mở miệng, nếu ông ấy mở miệng với cháu, chính là đã nhìn trúng cháu, cháu sẽ phải ch*t!"
Ngay khi ông nội tôi vừa nói xong thì có tiếng quạ kêu từ trong rừng truyền tới.
Trời đã tối, chỉ có ánh trăng thì mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ bóng người.
Một bóng người đi ra từ trong rừng, bóng người càng ngày càng gần, ông nội tôi cau mày, ông trực tiếp bế tôi lên, đồng thời hét lên với Trần Cường: "Mau chạy đi!"
Trần Cường nói: "Chạy cái gì?”