Chương 5

星期六
Cập nhật:
Ông nội bế tôi chạy về, mệt đến mức trên người đầy mồ hôi. Khi bà nội mang thức ăn để lên bàn, bà tức gi/ận nói: "Sao giờ ông mới về?” Ông nội thở hổ/n h/ển nói: "Bà già, mau lấy con d/ao gi*t lợn nhà chúng ta ra đây, treo nó ở cổng sân." Sắc mặt bà nội trông rất khó coi, bà nói: "Để ông về nhà, thì ông cũng phải làm!” Bà tôi nói xong thì đi đến nhà kho lấy một con d/ao gi*t heo, rồi treo con d/ao ở cổng sân, rồi treo ngải c/ứu lên cửa nhà. Ông nội vẫn còn hoảng h/ồn chưa thể tin được, ông nói: "Trần Cường sợ sẽ gặp chuyện chẳng lành, vừa rồi tôi nhìn thấy Trần Lão Tam." Bà nội sững sờ vài giây, giọng r/un r/ẩy: "Ông đang nói gì vậy? Thứ đó đã biết đi rồi?” Ông nội gật đầu. Bà nội nói: "Trời ạ, tôi sẽ đến núi Hậu Câu để mời đạo sĩ Trần tới giúp.” Ông nội nói: "Để tôi đi đi.” Bà nội nhìn ông nội rồi nói: "Nếu ông đi ra ngoài thì Trần Cường sẽ phát hiện ra chuyện này, chúng ta không thể để thằng bé biết được." Ông nội không nói coi như là ngầm đồng ý. Mấy giây sau, ông nội lại lên tiếng: "Lúc x/á/c sống không có h/ồn vía thì không thể đi lại, ai đã cho ông ấy uống m/áu?" Bà nội ngay lập tức mở to mắt, như thể bà đã nghĩ ra điều gì đó. Ông nội thở dài, ông nói: "Hai mẹ con Tú Lan sợ rằng đã ch*t rồi." Bà nội nghiến răng m/ắng: "S/úc si/nh này, dùng người sống nuôi người ch*t!" Ông nội không nói gì, im lặng hút vài hơi th/uốc lào. Bữa tối ông nội chỉ ăn vài miếng. Sáng hôm sau, ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, bà nội đã đi ra ngoài. Ông nội và tôi là những người duy nhất còn lại trong nhà. Ông nội đang ch/ặt củi trong sân, ông vừa ch/ặt củi vừa lẩm bẩm cái gì đó trong miệng. Mãi cho đến buổi tối, bà nội mới trở về, bà còn mới đạo sĩ Trần tới. Trên lưng đạo sĩ Trần đeo một cái hộp gỗ, trong đấy có đồ đạc của ông ấy. Ông nội hỏi: "Đạo sĩ Trần, khi nào chúng ta ra tay? Thứ đó đã biết đi rồi.” Đạo sĩ Trần nói: "Đợi đến khi trời tối hẳn thì ra tay." Ông nội gật đầu, nói: "Được." Một lúc sau, khi trời đã hoàn toàn tối, đạo sĩ Trần lấy ra một túi phúc từ trong hộp gỗ nói: "Nếu muốn gi*t ch*t thứ đó, trước tiên phải dụ nó ra ngoài." Ông nội cau mày, ông nói: "Ý của ông là, ông muốn tôi đeo chiếc túi phúc này rồi đi dụ Trần Lão Tam qua?" Đạo sĩ Trần lắc đầu, nói: "Để đứa nhỏ này đi.” Ông nội ngay lập tức lo lắng, lớn tiếng nói: "Không được!” Đạo sĩ Trần liếc nhìn tôi, sau đó nhìn ông nội tôi nói: "Chuyện này tôi cũng không cưỡng cầu, nhưng nếu muốn gi*t thứ đó thì đây là cách duy nhất." Bà nội nói: "Tôi đi được không? Hạ Phúc còn quá nhỏ.” Đạo sĩ Trần nói: "Không được, thứ đó rất thích uống m/áu của đồng nam đồng nữ*, chỉ cần Hạ Phúc đeo túi phúc này trên người, thứ đó nhất định sẽ không làm tổn thương thằng bé." *Ý chỉ những trinh nam trinh nữ, còn tri/nh ti/ết Bà nội do dự vài giây, rồi nói: "Vậy chúng tôi đi cùng với Hạ Phúc có được không?" Đạo sĩ Trần thở dài, nói: "Tôi đã nói những gì nên nói rồi, nếu mọi người không tin tôi, vậy thì hãy mời cao minh khác về đi.” Nói xong, đạo sĩ Trần đặt túi phúc vào lại hộp gỗ. Bà nội cau mày nhìn về phía ông tôi, chờ ông đưa ra chủ ý. Ông nội cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu. Tôi đi tới trước mặt đạo sĩ Trần, kéo áo của đạo sĩ Trần: "Cháu sẽ đi, cháu không sợ." Nói không sợ là nói dối, nhưng nếu đạo sĩ Trần rời đi, sẽ không ai có thể gi*t ch*t Trần Lão Tam. Bà nội kéo tôi vào vòng tay, bà nói: "Không được đi, chúng ta chuyển nhà.” Đạo sĩ Trần lắc đầu, nói: "X/á/c sống kia đã để mắt đến nhà mọi người từ lâu, không thể chạy thoát, nếu không tin thì đi đến cổng sân xem xem, có phải là có dấu chân rõ ràng ở đó không.” Bà nội không tin nên chạy ra cổng sân nhìn, khi trở về thì sắc mặt bà tái nhợt. Không cần phải nói cũng biết rằng đạo sĩ Trần đã nói đúng. Ông nội kéo tôi đến bên cạnh, ông dặn dò: "Hạ Phúc, chỉ cần cháu nhìn thấy bóng dáng của Trần Lão Tam thì cháu phải chạy về nhà thật nhanh.” Tôi gật đầu, đạo sĩ Trần đeo túi phúc lên cổ tôi, ông ấy lại dặn dò: "Nếu cháu bị thứ đó bắt kịp thì cháu phải trốn trong bóng tối, nó sẽ không thể nhìn thấy cháu." Trăng đêm nay rất lớn, bóng tối ở khắp nơi. Tôi gật đầu, một mình rời khỏi sân. Tôi đi về phía Trần Lão Tam, con đường này rất quen thuộc với tôi, nhưng khi tôi đi, tôi cảm thấy sau lưng ớn lạnh, như thể có thứ gì đó đang đi theo tôi, trốn sau lưng tôi.