Chương 1.2
Ta gảy đàn trên thuyền hoa trên Hoài Hà, hắn uể oải tựa lưng xuống ghế mềm uống rư/ợu một mình, chân mày dài sơ lãng. Trong đám người, hắn như châu ngọc trong sỏi đ/á.
Mãi cho đến khi Chu Đỉnh, chi tử của Hộ Bộ Thượng Thư muốn dùng vũ lực bắt ta đi, Chu Đỉnh đã đến Kim Lăng Thành hơn một tháng, đêm nay hắn ta quyết tâm thắng được ta.
Trong lúc giằng co thì mạn che mặt rơi xuống.
Mạnh Du Bạch vẫn luôn vân đạm phong kh/inh nhưng lại uể oải đứng dậy.
Ngày hôm đó hắn kiêu ngạo đứng trước mặt ta, ép Chu Đỉnh nổi gi/ận bỏ đi.
Kể từ đó Mạnh Du Bạch trở thành khách quen của Trường Lạc Phường, hắn ở bên cạnh ta suốt ba tháng nhưng cũng không hề chạm vào ta.
Hắn chỉ đến dạy ta luyện chữ, cùng ta uống trà ngâm thơ, hắn không thích ta mặc sa mỏng trong hoa lâu để chiêu ong dụ bướm, hắn m/ua cho ta trường sam gấm trơn.
Mọi người đều nói Mạnh Du Bạch tình sâu bén rễ với ta, thật sự có thể tọa hoài bất lo/ạn như Liễu Hạ Huệ.
Chỉ có mình ta biết, căn bản hắn đến không phải vì ta, hắn đến là để nhìn thấy một người tên A Cẩm qua khuôn mặt của ta.
Hắn thường xuyên uống say rồi gối đầu trên đầu gối của ta, vành mắt đỏ au mà nói: “A Cẩm! A Cẩm! Tại sao ta lại đến muộn rồi?”
Ta chưa từng bị thứ tình cảm đó làm cho cảm động, ta chỉ nghĩ rằng nam tử trong thiên hạ vẫn là những người kinh t/ởm như vậy.
Hắn thích A Cẩm như vậy mà không đi tìm nàng ta, hoặc là vì nàng ta thủ thân như ngọc, lại một mực chọn một nữ tử ở kỹ viện để phô bày tình thâm của hắn bằng cách “vọng mai chỉ khát”, đây là hắn đã tôn trọng A Cẩm của hắn lắm sao?”
Nam nhân không tự trọng, giống như bắp cải thối thôi.
Nhưng ta không thể hiện ra bên ngoài, ngược lại ta còn vô cùng hợp tác với hắn.
Suy cho cùng ta đã mạo phạm hắn, ta biết đi đâu để tìm người vung tiền như nước như hắn chứ.
Khi hắn gọi ta là A Cẩm, ta đã cố kìm nén vành mắt đỏ au, một mặt cầu mà không được thống khổ nói: “A Cẩm! A Cẩm! Ngược lại ta lại muốn cảm tạ nàng ta, nếu không thì làm sao mỗi ngày hắn đều đến tìm ta.”
Đôi khi ta lười chẳng muốn để tâm, thay vào đó ta sẽ dùng phấn màu đỏ để thoa lên mí mắt của mình, cũng khiến ta tìm tòi ra một loại trang điểm khiến người ta thương cảm.
Đợi đến khi Mạnh Du Bạch tỉnh lại thì ta dùng khăn tay lau đi khóe mắt: “Mạnh công tử, ngài tỉnh rồi à?” Lúc này trên mặt hắn sẽ xuất hiện một nụ cười gượng gạo. Còn ai có thể đóng vai nữ tử thanh lâu si tình tốt hơn ta nữa.
Có đôi khi Mạnh Du Bạch cũng sẽ á/c ngôn tương hướng với ta, hắn cũng sẽ không kiểm soát được mà bóp cổ ta: “Nử tử thanh lâu như ngươi, làm sao xứng để đ/á/nh đồng với nàng ấy?”
Nhưng sau chuyện đó, hắn cũng sẽ cho ta rất nhiều vàng bạc để bù đắp cho ta.
Ta: “Những vật ngoài thân này làm sao có thể so được với tổn thương trong lòng ta?”
Ta khóc rồi ôm chúng vào lòng mà nói: “Mạnh Lang, ngài cứ một mực như vậy, thế thì cứ tùy ngài đi! Ngài mang trái tim của ngài trao cho A Cẩm là cảm thấy ta chỉ xứng với những thứ này thôi sao?”
Kéo trương hổ bì của Mạnh Du Bạch, ta cũng càng ngày càng nâng cao giá trị bản thân mình lên.
Lời cười cợt bên ngoài nói: Ta và Mạnh Du Bạch tự đính chung thân, ta muốn vì hắn mà thủ thân như ngọc.
Cho nên các thế gia công tử hết người này đến người khác gửi kim ngân châu báu đến, tất phải dùng kim tiền để lăng nhục thứ tình cảm tình sâu nghĩa nặng của ta và Mạnh Du Bạch.
Nực cười, tình nghĩa giữa ta và Mạnh Du Bạch sao có thể dùng những thứ vàng bạc này mà lăng nhục được? Ta ôm đàn rồi quay người đi, tỳ nữ Tiểu Đào ôm theo đống châu báu chạy theo sau hét lớn: “Vân Nương! Vân Nương, các công tử thành tâm tặng cho cô nương mà.”
Chỉ là cuộc sống tốt như vậy kéo dài chưa đầy hai năm, vì tranh chấp bè phái mà Mạnh Du Bạch bị đưa đến chiêu ngục.
Nhưng chuyện này đã cho Chu Đỉnh một cơ hội, hắn ta đã truyền lời ra ngoài chỉ cần ta nguyện ý đích thân đến cửa c/ầu x/in hắn ta thì hắn ta có thể khiến cho Mạnh Du Bạch bớt đ/au khổ hơn.
Mạnh Du Bạch ngã xuống thì cây đại thụ của ta cũng không còn.
Ta cho Tiểu Đào rất nhiều bạc để nàng ấy ra ngoài tìm người truyền tin, ta muốn c/ứu Mạnh Du Bạch mà nương thân vào Chu Đỉnh.
Thế là tin tức truyền đi đến toàn bộ Kim Lăng, từ cổ chí kim ta là kỹ nữ trọng tình nhất.
Ngược lại vận khí của Mạnh Du Bạch rất tốt, khi hắn ngã xuống đến bước đường này mà vẫn còn có kỹ nữ nổi danh nhất Kim Lăng xả thân c/ứu hắn.
Thậm chí tiên sinh thuyết thư trong trà quán vì chúng ta mà thêu dệt nên rất nhiều vở kịch, độ nóng không kém gì C/ứu Phong Thần.
Tiểu Đào lo lắng hỏi ta thật sự cô nương có yêu Mạnh Du Bạch đến mức đó không?
Thật là một nha đầu ngốc, sau khi Mạnh Du Bạch sụp đổ thì ta còn có thể có những ngày tháng tốt đẹp sao? Thay vì như vậy còn không bằng quyết một trận sống mái, tạo cho mình một thanh danh tốt, hơn nữa nam nhân không chỉ ham mê nữ sắc mà còn tham lam danh vọng.
Ai lại không muốn ngủ cùng kỹ nữ nổi danh? Danh tiếng của ta càng lớn thì thân phận của ta càng cao.