Chương 2.1
2.
Ta đến quý phủ của Chu Đỉnh, không thoa son đ/á/nh phấn, đôi mắt sưng đỏ vì khóc mà nhìn hắn ta: “Chu công tử nói lời giữ lời, đêm nay thiếp là của ngài.”
Nói xong thì ta cởi đai lưng, sau đó ta nhắm mắt lại như một con cừu non nằm trên thớt chờ bị làm thịt.
Chu Đỉnh gi/ận đến mức quăng ngã chiếc bình cổ bên cạnh xuống đất vỡ tan, hắn ta nói: “Rốt cuộc Mạnh Du Bạch có cái gì tốt hả? Đáng để ngươi làm đến mức này sao? Gia đây mà không so sánh được với hắn ta sao?”
Ta ngước mắt lên, nước mắt tuôn rơi theo những lời nói ra: “Không cần phải so sánh chàng ấy với bất cứ ai.”
Câu nói này khiến Chu Đỉnh hoàn toàn nổi gi/ận, hắn ta đẩy ta xuống chiếc ghế tựa dài bên cạnh.
“Thậm chí gia còn không đáng được so sánh với hắn à? Gia muốn xem thử liệu hắn có đáng để ngươi làm đến bước này không.”
Đêm đó Chu Đỉnh không hề chạm vào ta, chỉ là hắn cắn lên cổ ta rất nhiều vế tích, sau đó hắn ta lệnh cho người phô trương rầm rộ đưa ta về Trường Lạc Phường.
Không ngờ Chu Đỉnh này còn có hứng thú như vậy, quả nhiên nam nhân đều giống nhau, thích khuyên kỹ nữ hoàn lương, kéo lương gia xuống nước.
Hắn chứng kiến nghĩa tình giữa ta và Mạnh Du Bạch sụp đổ nhưng hắn ta lại không biết rằng giữa ta và Mạnh Du Bạch chỉ là một vở kịch mà thôi.
Hôm đó Mạnh Du Bạch được thả nhưng hắn chưa từng đến gặp ta mà chỉ để lại một câu “Đợi ta!” rồi tham gia tòng quân.
Ta đã chuẩn bị một số bạc lớn rồi kêu Tiểu Đào gửi cho hắn, trong gói đồ ta có để lại lời nhắn: “Mạnh Lang không cần tự trách, là ta tự nguyện, chỉ cần ngài còn sống là tốt rồi.”
Tiểu Đào tán dương ta có tình có nghĩa, ta cười khẩy: “Tình nghĩa sao? Tình nghĩa thì đáng mấy đồng tiền?”
Những người như Mạnh Du Bạch sẽ không cho phép bản thân mình sa sút tinh thần, ta chỉ là bỏ tiền trước thôi nhưng mà lần này mắt ta nhìn chỗ khác.
Nửa năm sau Mạnh Du Bạch mới quay lại, hắn trở mình biến thành một phiêu kỵ tướng quân, cưỡi trên lưng tuấn mã c/ứu thành Kim Lăng thoát khỏi sự vây khốn của phản quân.
Mọi người đều nói ta nhìn xa trông rộng, nói quả nhiên ta có con mắt tinh tường, chỉ trong vòng nửa năm mà Mạnh Du Bạch đã hoàn toàn trở mình.
Chỉ là Mạnh Du Bạch đưa cho ta một hộp kim ngân và nói: “Vân Nô, nàng giống Tri Cẩm nhất, nàng có thể c/ứu nàng ấy không?”
Ta đã nhận được tin rằng thủ lĩnh của phản quân là Tạ Tri Cẩm, nữ nhi của đương triều thái phó, người được gả cho hắn từ lâu rồi, nếu không thì làm gì có ai ở thành Kim Lăng này còn sống chứ.
Mà tình hình trước mắt phản quân có hơn bảy vạn người, nhưng Mạnh Du Bạch chỉ mang theo hơn một vạn.
Về phần Tạ Tri Cẩm, nàng ta đã đính hôn với thất vương gia Thẩm Khác từ lâu rồi, ai mà không biết đây là cách mà phản quân dùng để s/ỉ nh/ục hoàng thất.
Mạnh Du Bạch nhìn thấy ta không nói gì, thuộc hạ của hắn thúc giục hết lần này đến lần khác, ngay lập tức hắn hơi gi/ận dữ nói: “Không phải là trước đây nàng chưa từng trải qua, mạng sống quan trọng hay những vật ngoài thân quan trọng hơn?”
Ta luôn biết rõ thân phận của mình, một kỹ nữ thì cần gì danh tiết? Nhưng khi bị hắn vạch trần không hề thương tiếc thì ta cũng cảm thấy rất bẽ mặt.
Mạnh Du Bạch thấy ta ngây người đứng ở đó thì nhẹ nhàng nói: “Vân Nô, ta hứa với nàng, chắc chắn ta sẽ c/ứu nàng.”
Ta biết ta không có lựa chọn nào khác vì người của hắn đã bao vây Trường Lạc Phường rồi.
Ta không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
Tiểu Đào khóc m/ắng hắn: “Mạnh tướng quân, ngài còn có lương tâm không? Ngài có còn nhớ…”
Ta đưa tay ra ngăn nàng ấy lại, trước nay ta luôn rất thức thời.
Chỉ là ta cảm thấy hơi khó chịu thôi, nửa năm qua ta tung hoành ngang dọc, tận dụng những thế gia công tử đó, khó khăn lắm mới thuyết phục được tú bà rồi lấy lại khế b/án thân, ta chỉ muốn dùng số tiền mình dành dụm được để sống cuộc sống thuộc về riêng mình.
Chỉ là đang trong thời buổi lo/ạn lạc, nên đến cuối cùng ta cũng không thể làm gì được, loại tình nghĩa trao đổi giữa những người như họ, chẳng qua chỉ là cảnh hão huyền, ngay từ lần chạm đầu tiên thì ảo ảnh đã bị phá vỡ.