Chương 2.2
Ta biết bọn phản quân đó không hề có nhân tính, chuyến này cơ hội sống của ta là thập tử nhất sinh.
Nhưng ta vẫn còn muốn sống, ngày xưa khi ta bị bệ/nh thì cha mẹ không thể cho ta đến đại phu, nhưng vì ta muốn sống nên có thể tự bò đến Hồi Xuân Đường, b/án chịu để tự c/ứu mình.
Họ muốn mang ta gán cho sò/ng b/ạc thì ta tư b/án mình với một cái giá cao, trở thành kỹ nữ cao quý nhất thành Kim Lăng.
Ta muốn sống, dù thế nào đi nữa vẫn muốn sống, dựa vào cái gì mà ta không thể sống chứ?
Bây giờ ta chỉ có thể ký thác vào thứ lương tâm hão huyền của Mạnh Du Bạch: “Mạnh Du Bạch, sau chuyến đi này, ta và ngài không còn bất cứ qu/an h/ệ nào nữa.”
Ta biết vào lúc này ta càng c/ầu x/in hắn thì ngược lại hắn càng cảm thấy ta không có khí khái.
Ngược lại nếu ta càng phô bày sự thanh cao thì càng có nhiều hơn một cơ hội sống.
Mạnh Du Bạch né tránh ánh mắt của ta rồi nói: “Vân Nô, đừng như vậy, dù sao nàng cũng từng nếm trải rồi nhưng nếu như nữ tử như A Cẩm phải trải qua chuyện này thì làm sao nàng ấy có thể chấp nhận nổi?”
Ta mở to mắt nhìn hắn, sống ch*t cố gắng kìm lại nước mắt: “Mạnh Du Bạch? Cho nên ta chấp nhận nổi sao? Ta đủ thấp hèn rồi đúng không?”
Ngày hôm đó ta được đưa ra khỏi thành trên chiếc kiệu nhỏ.
Bây giờ là nửa đêm, bất ngờ người của Mạnh Du Bạch bị tập kích.
Ta bị một trong những người của phản quân kề d/ao vào cổ u/y hi*p: “Mạnh Du Bạch, thả chúng ta đi! Bằng không chắc chắn Thất vương phi phải ch*t.”
Lưỡi d/ao của hắn ta rất sắc bén, ta cảm thấy da thịt mình đ/au nhói khi bị cứa rá/ch, m/áu tươi thấm ướt vạt áo trước ng/ực.
Mạnh Du Bạch nhàn nhã bước từng bước đến gần rồi nói: “Lo/ạn thần tặc tử, người người nhìn thấy đều muốn gi*t. Sau khi Vương phi nương nương ch*t, chắc chắn Vương gia sẽ truy phong cho Vương phi.”
Người đó nghe như vậy thì đột nhiên tăng lực cầm d/ao, m/áu của ta càng chảy nhiều hơn, trong giây lát ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồ/ng, tim gần như sắp rơi xuống đáy vực, dường như đã nắm chắc cái ch*t.
Chỉ là khi hắn liên tục lui về phía sau, hai chúng ta chỉ còn cách mép vách núi một bước chân nữa thôi.
Không còn lối thoát, không thể rút lui.
Có lẽ hôm nay Mạnh Du Bạch không muốn để ta sống sót rời đi, ta nhìn thấy các cung thủ của hắn đã giương cung.
Khoảnh khắc này, tất cả những ngụy trang mà ta có đều vô dụng, ta trân trối nhìn hắn.
Trong mắt ta có sự oán h/ận không thể che giấu được: “Mạnh Du Bạch, thiên lý sáng tỏ, quả báo thích đáng, hôm nay ngài hại ta như vậy, ta sẽ chờ xem ngày bị chúng bạn thân ly, đến một ngày ch*t cũng không yên.”
Mặc dù chưa bao giờ ta có tình cảm gì với hắn nhưng ít ra ta chưa bao giờ làm hại hắn, thậm chí ta còn từng c/ứu hắn. Kết quả ta lại rơi xuống kết cục này, lần đầu tiên ta ý thức được để sống được trên đời này thì tiền tài thôi là chưa đủ.
Ta kéo tên phản quân đang bắt giữ ta làm con tin cùng nhau ngã xuống vách núi, tất cả họ đều muốn ta ch*t, vậy trước khi ch*t ta cũng phải kéo theo kẻ chịu tội thay, chỉ tiếc Mạnh Du Bạch đứng cách đó quá xa, lại còn có những người khác đang bảo vệ hắn.
Tiếng hô hoán không dám tin của Mạnh Du Bạch vang vọng bên tai ta: “Triệu Vân Nô! Triệu Vân Nô!”