Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa
Cố Thuần Linh vội vàng xoay người, lăn thân hình tròn trịa ra sau tảng đá lớn rồi nhanh chóng cắm cây sào tre qua.
Vì tốc độ hơi chậm nên nàng đã cắm hụt.
Nhìn con rắn khổng lồ màu nâu đen đang lảng vảng trên bãi cỏ cách đó không xa thè lưỡi rắn về phía mình, Cố Thuần Linh nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt nghiêm túc.
Chẳng trách người ta nói Tiểu Lộc Lĩnh nguy hiểm, lần đầu tiên tới đây mà nàng đã gặp phải một con rắn khổng lồ rồi.
Nếu không phải kiếp trước nàng là độc y, tính cảnh giác cao hơn người thường rất nhiều thì bây giờ nàng đã bị chôn trong bụng con rắn kia rồi.
Vừa nãy không để ý, giờ nhìn lại mới thấy con rắn này to khủng khiếp!
Thật kinh khủng, con rắn này dài hai trượng, cơ thể to cỡ cổ tay của nàng, đôi mắt hình tam giác ngược lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào nàng, như chờ cơ hội nuốt nàng vào bụng bất cứ lúc nào.
Lòng bàn tay Cố Thuần Linh đổ mồ hôi nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Càng là những lúc thế này thì càng không được hoảng hốt.
Có lẽ con rắn này là rắn ngũ bộ xà, bị nó cắn thì sẽ trúng độc.
Nhưng trong tay nàng còn có một chiếc dao chặt cây và một cây sào tre, không tính là tay không, nàng có thể đấu với con rắn này một phen.
Ngũ bộ xà mất kiên nhẫn bò về phía trước, bỗng nhiên nó vòng ra sau tảng đá, bất ngờ tấn công Cố Thuần Linh.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Thuần Linh nhắm chuẩn thời cơ rồi nhảy lên, mạnh mẽ giơ dao chặt đứt đầu con ngũ bộ xà.
Đánh nhau với chim thú thì cần để ý nhanh, chuẩn, ác.
Chiếc dao chặt cây bay ra, cực kỳ chính xác đáp xuống đầu con rắn, trực tiếp chặt đứt đầu nó, đầu rắn rời khỏi cơ thể, thế mà còn nhảy lên.
Cố Thuần Linh hoảng sợ lùi lại hai bước, khi thấy đầu rắn bay về phía mình, một hòn đá nhỏ bất ngờ từ phía sau lưng nàng bay ra, đánh bay đầu con rắn ra xa.
Đầu rắn rơi xuống bụi cỏ rồi không thấy đâu nữa.
Cố Thuần Linh thở phào một hơi, vội vã quay đầu lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã hết hồn.
Chỉ thấy sau lưng nàng chính là nam nhân mà nàng đã cứu về trước đó.
“Sao lại là ngươi?”
Cố Thuần Linh không nhịn được mà hô lên.
Lúc nàng đi, không phải hắn còn đang hôn mê à?
Lúc nam nhân này hôn mê thì khí thế đã được thu lại.
Bây giờ khi mở hai mắt ra, hắn giống như một con sói cô độc trong đêm tối, toát ra vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo không thể xâm phạm.
“Không thể là ta sao?”
Nam nhân hỏi ngược lại.
Nhìn dáng vẻ tròn vo của Cố Thuần Linh, khóe miệng hắn giật giật hai cái.
Tuy hắn không phải người coi trọng vẻ ngoài nhưng thiếu nữ trước mắt thực sự… không nỡ nhìn.
“Nhưng mà lúc ta đi không phải ngươi vẫn còn đang hôn mê à, hơn nữa chẳng phải ngươi còn bị thương sao?”
Nàng trực tiếp đi vào Tiểu Lộc Lĩnh, hai chân đi tới mức run rẩy, nam nhân này bị thương nặng như vậy mà còn có thể tìm được chỗ này cứ như một người không sao hết?
Hơn nữa, sao hắn biết nàng ở Tiểu Lộc Lĩnh?
Cố Thuần Linh trước giờ luôn bình tĩnh, hiện tại trong đầu nàng không khỏi hiện lên rất nhiều nghi vấn.
“Ta đoán.”
Dường như nam nhân kia biết nàng đang nghĩ gì nên bất thình lình nói.
Đoán, đoán…
“Đại Kiều thôn chỉ có hai ngọn núi, sáng sớm các ngươi đi qua núi Thanh Trúc rồi, chiều sẽ không đi nữa. Hơn nữa bên ngoài Tiểu Lộc Lĩnh có dấu chân của ngươi.”
Nói rồi, nam nhân lại nhìn cơ thể mập mạp của Cố Thuần Linh như suy tư gì đó.
Dấu chân kia rất sâu, không phải người một trăm cân thì không dẫm ra được.
Cố Thuần Linh không phải kẻ ngốc, vừa nghĩ đã hiểu ra ngay, nàng vừa định đảo mắt thì lại nghe nam nhân kia nói: “Trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
“Sao cơ?”
Sắc mặt Cố Thuần Linh lập tức trở nên khó coi.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi về xem thử thì sẽ biết thôi.”
Nam nhân nhíu đôi lông mày lạnh lùng, hắn không quen biết những kẻ kia.
Có thể chắc chắn rằng, Cố gia không làm gì được họ.
“Chết tiệt, ta mới ra ngoài một lúc mà.”
Cố Thuần Linh nhìn nam nhân một cái, tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng lúc này nàng càng lo cho gia đình hơn.
Im lặng ném con rắn khổng lồ vào trong giỏ trúc, nàng cầm dao chặt cây đi xuống núi.
“Đi, chúng ta về trước đã.”
…
Trong lòng Cố Thuần Linh đang lo lắng nên không khỏi bước nhanh hơn.
Nhưng trên người nàng quá nhiều thịt, đi một hai bước đều run rẩy, đi được một quãng ngắn thì nàng thấy mệt không chịu được.
Thiếu nữ cắn răng, không thèm nghỉ ngơi, nàng dựa vào nghị lực kinh người, dùng tốc độ nhanh nhất để về tới nhà.
Đến trước cửa nhà, nam nhân nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cố Thuần Linh, trong mắt hắn hiện lên một vẻ suy nghĩ sâu xa.
Cố Thuần Linh đưa giỏ trúc cho nam nhân, bảo hắn vào bằng cửa sau còn mình thì vào bằng cửa trước.
Nam nhân không nói gì rồi ngoan ngoãn gật đầu, cầm chiếc giỏ trúc lên một cách dễ dàng rồi đi mất.
Cố Thuần Linh vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Tào thị và tiếng mắng của một lão thái thái.
“Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc, cái đồ sao chổi nhà ngươi, lão Cố gia ta phải đen đủi tám đời mới cưới tức phụ như ngươi. Không biết điều, không phân rõ tốt xấu! Hôm nay nếu ngươi không đồng ý đưa Tiểu Sinh cho mấy người Đại phòng thì ta sẽ bán ngươi vào lầu xanh!”
“Nương, Tiểu Sinh là đứa con mà con mang nặng đẻ đau mười tháng, sao có thể cho đại ca…”
Tiểu Sinh…
Khóe mắt Cố Thuần Linh giật giật, nàng nhớ mang máng đây hình như là tên của đệ đệ út của nguyên thân.
Nghe những lời này thì là muốn đưa ấu đệ nàng cho người khác?
Nghe thấy tiếng mắng của lão thái thái tiếp tục vang lên, Cố Thuần Linh nhấc chân đi vào.
Vừa vào sân đã thấy trong sân có ba người xa lạ.
Một lão thái thái mặc vải bố màu xanh, trên mặt đen gầy đầy nếp nhăn, mặt mày tinh ranh, hai chân vắt chéo như compa, đang chống nạnh mắng Tào thị.
Còn có một cặp nam nữ trung niên, nhìn có vẻ là phu thê, tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc rất trang trọng.
“Các ngươi là ai, tới nhà ta làm gì?”
Vốn là một đứa ngốc, trí nhớ có thiếu sót, Cố Thuần Linh không nhớ được ba người này là ai.
Vừa dứt lời, lão thái thái đã quay đầu, nhổ bãi nước bọt vàng khè xuống đất rồi mắng: “Con nhãi đen đủi, lão Cố gia có một đứa ngu như ngươi đúng là đen đủi tám đời. Ta là ai ư, ta là nãi nãi của ngươi!”
Đôi nam nữ bên cạnh cạn lời nhìn Cố Thuần Linh, cả hai cùng lùi một bước.
“Tam đệ tức, không phải Nhị Nha không ngốc nữa rồi à? Sao trông vẫn cứ đần đần thế?”
Nữ tử trung niên hỏi.
Tào thị vội nói: “Linh Nhi không ngốc, chỉ là con bé đã quên chuyện xưa rồi. Linh Nhi, đây là nãi của con, hai người này là đại bá và đại bá mẫu của con.”
Cố Thuần Linh liếc nhìn họ rồi nói: “Chào nãi, đại bá, đại bá mẫu.”