Phồn Hoa Nhất Mộng
Nguồn: tamlinh247.org
Tào thị cắn răng nói: “Nương, không phải con không đưa mà là không thể đưa. Nếu đưa Tiểu Sinh cho đại ca, phu quân tỉnh dậy sẽ oán con mất.” “Ta là lão nương nó, ta làm chủ thay nó, nó còn có thể nói gì chứ. Đồ tiện nhân nhà ngươi, dám lấy nhi tử của ta cãi lại ta!” Lão thái thái tức tới nỗi véo cánh tay Tào thị, cắn răng nói: “Ta cũng không cần ngươi gật đầu đồng ý, hôm nay ta tới chỉ để thông báo cho ngươi một tiếng.” Tào thị bị đau nên cúi đầu nhưng không dám lên tiếng, nước mắt nhỏ từng giọt xuống. Bên cạnh, Lưu Hà Hạnh và trượng phu Cố Bình Hưng nhìn nhau, sau đó Lưu Hà Hạnh cười làm lành nói: “Tam đệ tức à, ngươi đừng buồn nữa. Chúng ta cũng đâu phải ôm Tiểu Sinh đi không đâu, chỗ này có hai lượng bạc, là tâm ý khám bệnh cho Tam đệ của chúng ta. Ngươi nhận tiền đi, Tiểu Sinh ở chỗ chúng ta sẽ được sống tốt, còn hơn là chịu khổ với các ngươi.” Lưu Hà Hạnh và lão thái thái người xướng người họa, một người cứng một người mềm. Tuy tính Tào thị yếu đuối nhưng ở chuyện con cái thì không bao giờ đồng ý. Lúc đầu lão thái thái biết Linh Nhi là đứa ngốc thì muốn bán nàng cho bọn buôn người, Tào thị gắng chịu cơn giận của lão thái thái mà gác chuyện này cho qua. Cũng vì thế nên những năm này lão thái thái càng ngày càng ghét Tào thị, không đánh thì mắng bà. Tào thị liếc nhìn hai lượng bạc, cử động ngón tay rồi nói: “Đúng là gia đình chúng ta rất cần hai lượng bạc này… Nhưng không thể bán Tiểu Sinh để đổi lấy. Đại ca, đại tẩu, ta không thể đồng ý… Á!” Còn chưa nói xong, lão thái thái đã tát bà một cái. Bàn tay đánh lên mặt Tào thị vang lên cái “chát”, đánh tới mức bà hoa mắt chóng mặt. “Tiện nhân không biết xấu hổ này, Lão Đại cho ngươi hai lượng bạc là coi trọng các ngươi. Nếu ngươi hèn hạ thì đừng lấy hai lượng bạc này nữa. Tiểu Sinh cứ đưa thẳng cho Lão Đại đi, còn hơn là ở cùng các ngươi để chịu khổ!” Nói rồi, lão thái thái nhanh chóng giơ tay ra ôm hai lượng bạc vào lòng. Bên cạnh, Cố Bình Hưng và Lưu Hà Hạnh nhìn nhau, đáy mắt hai người họ đều có chút khinh bỉ nhưng cũng không nói gì. Đứa nhóc Tiểu Sinh lanh lợi ngoan ngoãn, họ rất thích. Hai lượng bạc là dùng để mua đứa bé này, cho ai cũng thế cả. Dù sao họ cũng đã móc tiền rồi. “Nương, đã nói xong rồi, vậy bọn con ôm đứa bé đi đây.” Nói rồi, Cố Bình Hưng đi tới sau hàng rào, ôm đứa bé đang ở đó chơi với gà con lên. Lúc đầu Cố Thuần Linh không chú ý, giờ mới phát hiện thì ra ở đó có một đứa bé. Đứa bé này khoảng hai tuổi, trông rất lạnh lợi, đôi mắt vô cùng thông minh. Kháu khỉnh bụ bẫm, vô cùng đáng yêu, chẳng trách Đại Phòng lại thích. Cố Tiểu Sinh bị Cố Bình Hưng ôm tới mới phát hiện Tào thị đang khóc, cậu giơ tay, ê a nói: “Nương, nương không khóc, nương ôm…” “Sinh Nhi…” Tào thị khóc càng lớn hơn, giãy giụa nhào tới, muốn đoạt lại Cố Tiểu Sinh trong tay Cố Bình Hưng nhưng lại bị lão thái thái túm tóc, kéo mạnh ra sau. Tào thị hét lên, da đầu suýt nữa đã bị giật mất. Cố Tiểu Sinh càng lo lắng hơn, tay chân giãy giụa muốn tới cạnh Tào thị. Lưu Hà Hạnh thấy vậy, trong lòng thấy không vui lắm, bà ta vội vã kéo Cố Tiểu Sinh lại, dỗ dành: “Tiểu Sinh, chúng ta về nhà, nương mua kẹo cho con được không?” “Bà không phải nương ta, ta muốn nương ta…” Cuối cùng Cố Tiểu Sinh cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, oa oa khóc to. Cảnh tượng trong chốc lát trở nên hỗn loạn. Cuối cùng Cố Thuần Linh đứng bên cạnh cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Nàng đi tới giữa đám người rồi quát lớn: “Đủ rồi!” Mọi người lập tức bị dọa cho ngẩn ra. Lão thái thái phản ứng nhanh nhất, bà ta mắng: “Ha, cái đồ tiểu tiện chủng do tiện nhân nuôi, ta phải xé nát cái miệng ngươi ra, dám nhảy ra nói chuyện với trưởng bối thế à.” “Tiện nhân mắng ai thế?” “Mắng ngươi đấy” “Bà cũng biết mình là tiện nhân cơ đấy.” Lão thái thái lờ mờ hiểu ra, trong chốc lát tức tới ngã ngửa. Không đợi bà ta phản ứng, Cố Thuần Linh đã đẩy bà ta, kéo Tào thị ra sau lưng mình, tiện thể còn cướp Tiểu Sinh từ trong tay Cố Bình Hưng. Động tác của thiếu nữ rất nhanh, tuy dáng người béo tốt nhưng lại chẳng chậm chạp chút nào. Khi mọi người phản ứng thì tay đã trống không rồi. Lưu Hà Hạnh thấy Cố Tiểu Sinh bị Cố Thuần Linh ôm đi thì lộ ra vẻ sốt ruột: “Nhị Nha, ngươi đúng là không hiểu chuyện, mau đưa Tiểu Sinh cho chúng ta!” “Tiểu Sinh là đệ đệ ta, tại sao phải đưa cho các ngươi?” Cố Thuần Linh nhìn Cố Tiểu Sinh trong lòng, hỏi: “Sinh Nhi, ta hỏi đệ, ai là tỷ tỷ của đệ?” “Tỷ, tỷ tỷ…” Cố Tiểu Sinh vừa được nàng ôm bèn không khóc nữa, cậu ôm cổ Cố Thuần Linh, ngọt ngào gọi tỷ tỷ. “Vậy ai là nương của đệ?” “Nương…” Cố Tiểu Sinh vội vàng tìm Tào thị, đau lòng thổi: “Nương, nương không khóc, không khóc, Sinh Nhi thổi cho nương…” Tào thị khóc càng dữ hơn. Nhi tử hiểu chuyện thế này, nếu bảo bà bán cho người khác, dù bà có chết cũng không làm. “Sinh Nhi, Sinh Nhi của ta…” Tào thị ôm Cố Tiểu Sinh vào lòng khóc. Cố Thuần Linh lạnh lùng nhìn mấy người Cố Bình Hưng: “Thấy chưa, Tiểu Sinh không hề muốn đi theo các người.” Lưu Hà Hạnh nghiến răng. Bà ta tức giận lườm Cố Tiểu Sinh không có tiền đồ, sau đó lại nhìn Cố Thuần Linh: “Nhị Nha, mọi người đang nói chuyện, nào có chỗ cho ngươi xen mồm!” “Mấy người muốn cướp đệ đệ của ta, chẳng lẽ ta không thể nói?” “Ngươi…” Lúc này, mấy người Lưu Hà Hạnh đã tin rồi. Cố Nhị Nha thật sự không ngốc nữa, không chỉ không ngốc mà mồm miệng còn lanh lợi. “Nhị Nha,bây giờ phụ thân ngươi còn đang nằm trên giường kia kìa, nếu không có chúng ta, hắn chỉ có chờ chết thôi! Hôm nay ta nói rõ, nếu các ngươi không đưa Tiểu Sinh cho chúng ta, tiền thuốc của Cố Lão Tam đừng hòng chúng ta cho. Dù mượn chúng ta cũng không cho mượn!” Sắc mặt Tào thị lập tức trắng bệch, khó coi tới cực điểm. “Đại tẩu, sao các người có thể nhẫn tâm như vậy chứ?” Cố Bình Hưng kinh doanh trong huyện thành, trong tay có chút tài sản. Hơn nữa, khi bắt đầu làm nghề bán rong, họ đã vay vốn từ Cố Đình Sâm.