Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa
Tình người nóng lạnh.
Đúng thật là ngày lạnh nhất cũng không lạnh và bi thương bằng lòng Tào thị lúc này.
Vốn bà còn nghĩ nếu tiền thuốc của phu quân không thể trả nổi thì nữa tìm nhà Lão Đại và lão thái thái ứng trước, cho dù tính cả lời lãi sau này cũng được.
Ai ngờ họ lại tuyệt tình như vậy.
Hơn nữa Lưu Hà Hạnh cũng chẳng biết kiêng kỵ, rõ ràng biết Cố Lão Tam bị thương nặng nằm trên giường nhưng vẫn cứ nói ra từ chết liên tục.
Tượng đất cũng có lúc tức giận, Tào thị đỏ mắt, cắn răng nói: “Nói tới chuyện ra ở riêng, trước đây đại ca tới mượn tiền thì lúc ấy chúng ta đã ra ở riêng rồi. Chúng ta chẳng nói gì đã cho hai người mười lượng bạc làm ăn. Đại tẩu nói ra mấy lời này mà không thấy xấu hổ à?”
Từ sau khi Cố Lão Đại phát đạt, Lưu Hà Hạnh bèn ở luôn trên trấn, từ sâu đáy lòng coi thường một nhà Cố Lão Tam.
Bây giờ thấy Tào thị vẫn luôn nhẫn nhục dám cãi lại mình, nhất thời bà ta bèn không chịu được.
Con mắt bà ta đảo quanh, nhìn về phía lão thái thái rồi tủi thân nói: “Nương, người xem Tam đệ tức nói gì kìa… Này là đổ hết lỗi lên người con đó, con không sống nổi nữa rồi…”
Nói xong bà ta bèn lau nước mắt.
“Được rồi, ngươi đừng có gào lên nữa.” Lão thái thái mất kiên nhẫn nói: “Mau ôm Tiểu Sinh đi đi, nói nhiều làm cái gì.”
Cố Bình Hưng tán đồng gật đầu, đây là mục đích họ đến lần này.
“Nhị Nha, đưa Tiểu Sinh cho ta.”
Cố Bình Hưng bước lên một bước, giơ tay ra.
Gen tổ tiên lão Cố gia tốt, ba huynh đệ đều rất cao to.
Cố Bình Hưng đứng trước mặt Cố Thuần Linh mà cao hơn nàng hai cái đầu.
Trẻ con bình thường thấy như thế thì đã sợ mà khóc từ lâu rồi.
Nhưng Cố Thuần Linh lại chặn trước mặt ông ta, không động đậy.
“Đại bá, nếu ông đã làm chủ Đại Phòng, vậy có lời gì ta sẽ nói với ông. Hôm nay ta nói thẳng, Tiểu Sinh là đệ đệ ta, cho dù nhà ta nghèo tới nỗi cửa nát nhà tan thì cũng không bán đệ! Nhân lúc còn chưa muộn thì các ngươi mau từ bỏ đi.”
Sắc mặt Cố Bình Hưng cứng đờ, liếc về phía Tào thị.
“Ông đừng nhìn nương ta, chuyện này ta làm chủ.”
“Nhị Nha, ngươi phải nghĩ cho kỹ, phụ thân ngươi còn đang bị thương nặng nằm trên giường không dậy nổi, chẳng lẽ ngươi không đưa hắn đi khám bệnh sao?”
Lại tới nữa!
Câu này nói cứ như chỉ cần họ không bán Tiểu Sinh thì sẽ mở to mắt ra mà nhìn Cố Đình Sâm chết vậy.
Cố Thuần Linh cũng chẳng hoảng loạn, nàng cười lạnh lùng: “Đại bá đừng dọa ta, ta không phải trẻ con lên ba. Bây giờ nhà chúng ta khốn khó, nếu đại bá có thể giúp đỡ thì cả nhà chúng ta sẽ nhớ ơn tình của ông. Nếu ông lười giúp thì ta cũng chẳng miễn cưỡng. Chỉ có một chuyện, từ nay về sau, chúng ta ai đi đường nấy, ra ngoài coi như không có thân thích này!”
Vừa nói ra, mọi người đều sợ nhảy dựng cả lên.
Thời cổ đại chú trọng đoàn viên đạo hiếu, không tới mức bất đắc dĩ thì sẽ không ra ở riêng, chứ đừng nói đoạn tuyệt quan hệ.
Thực ra Cố Bình Hưng đã không muốn nhận mối quan hệ thân thích này từ lâu rồi, có điều ông ta vẫn còn nhung nhớ Cố Tiểu Sinh. Bây giờ nghe một tiểu bối như Cố Thuần Linh nói vậy, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã lung lay rồi.
Lưu Hà Hạnh vội kéo Cố Bình Hưng tới một bên, ghé vào tai nói: “Vừa rồi ta đi nhìn trộm Cố Lão Tam, ghê lắm, cả người toàn là băng vải. Cảnh tượng đó, sau này không biết phải tiêu bao nhiêu tiền nữa. Không bằng nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ đi, đỡ sau này họ tìm tới mượn tiền chúng ta.”
Cố Bình Hưng do dự nói: “Nhưng Tiểu Sinh…”
“Ông sợ gì, mùa đông giá rét sắp tới, bây giờ nhà họ chẳng có thu hoạch gì, chờ tới khi da bụng dán da lưng, họ sẽ phải đưa Tiểu Sinh tới cửa thôi.”
Được thê tử nhà mình khuyên nhủ, Cố Bình Hưng cũng gật đầu.
Lão thái thái không biết họ nói thầm gì, bà ta vẫn đang gây chuyện với Cố Thuần Linh.
Mồm mép Cố Thuần Linh lanh lợi, bà ta không cãi lại được bèn quay người cầm cái chổi muốn đánh nàng, nhưng lại bị Cố Thuần Linh đẩy ngã.
Bây giờ bà ta đang gào khóc đây.
“Ôi, đúng là táng tận lương tâm, phải đen đủi tám đời mới sinh ra con nhãi này, ngay cả nãi nhà mình cũng đánh… Hàng xóm láng giềng mau ra đây mà xem này, sớm biết đây là một đứa ăn cháo đá bát thì đã bóp chết từ khi sinh ra rồi…”
Cổ họng lão thái thái to, Cố Bình Hưng sợ bà ta gọi thôn dân tới thật bèn vội vã kéo lão thái thái dậy, nhíu mày nói: “Nương, người đừng khóc nữa. Nếu Tam đệ tức không muốn đưa Tiểu Sinh cho chúng ta thì chúng ta đi thôi.”
“Sao cơ?” Lão thái thái ngẩn ra: “Cứ bỏ qua vậy sao?”
“Cửa hàng trên trấn đang nhiều việc, bọn con không thể đi quá lâu, về trước đã.” Lưu Hà Hạnh phụ họa ở bên cạnh: “Tam đệ tức, ngươi nhớ những lời Nhị Nha nói hôm nay đấy. Sau này Đại Phòng không liên quan tới Tam Phòng, xảy ra chuyện thì đừng tìm chúng ta!”
Nói rồi, Lưu Hà Hạnh kéo Cố Bình Hưng đi mất.
Hai người vừa đi, lão thái thái ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Tào thị khó xử nói: “Nương, khó khăn lắm mới tới một chuyến, hay là người ở lại ăn cơm tối đi.”
“Ta nhổ vào, ai muốn ăn cơm với các ngươi.” Lão thái thái nhìn đống rau dại trên bàn, ghét bỏ phủi mông đi mất.
Đến cửa thì bị vấp vào ngưỡng cửa ngã sóng soài. Trong lúc đau thì nhặt được một cái tua rua, bên trên còn có thứ gì đó đen sì sì.
Thấy cũng đẹp, lão thái thái chẳng quan tâm là gì đã nhét vào lòng, bò dậy đi về nhà.
Tuy hôm nay không dạy dỗ được tiện nhân Tào thị kia nhưng kiếm được hai lượng bạc cũng đáng, có thể mua cho nhà nhị nữ nhi Đông Mai và nhà con út vài bộ y phục mới.
…
Cuối cùng trong sân cũng yên tĩnh lại, Cố Thuần Linh mệt mỏi một ngày, nàng ngồi xuống tảng đá thở dốc.
Tào thị nhớ lại chuyện vừa rồi cũng thấy lo, thấy Cố Thuần Linh đầu tóc rối bời, trong cổ áo còn có lá cây thì lấy chậu nước cho nàng rửa mặt.
“Đói rồi đúng không? Cơm tối đã nấu xong để trong nồi, vẫn còn nóng, chờ ca ca con về thì chúng ta cùng ăn.”
“Ca ca đâu ạ?”
“Nó mang trứng trong nhà đi bán rồi, tiện thể bốc thuốc cho phụ thân của con.”
“Ồ.” Cố Thuần Linh gật đầu, sau đó nói: “Nương, trứng gà bán cũng được, nhưng gà mái đừng bán, giữ lại để nó đẻ trứng.”
“Nhưng trứng gà có bán được mấy đồng tiền đâu.”
Trứng gà hai trứng một văn tiền, mười trứng mới được năm văn tiền, nhưng một thang thuốc của Cố Đình Sâm cần hai mươi văn tiền. Chỉ bán trứng gà thì gom góp tới ngày tháng năm nào.
“Đương nhiên không thể chỉ dựa vào việc bán trứng.” Cố Thuần Linh nhướng mày vui mừng: “Hôm nay con lên núi bắt được một con gà rừng. Con gà rừng này đắt hơn nhiều so với con gà mái già nhiều. Ngày mai con sẽ lên chợ bán nó.”
“Trên núi Thanh Trúc còn có gà rừng sao?” Hai mắt Tào thị sáng bừng, vội nói: “Gà rừng ở đâu vậy?”
“Ở đằng sau ạ.”
Cố Thuần Linh nhớ tới nam nhân kia, vội đứng dậy đi về phía sau viện tử, nam nhân kia đang ngồi dưới gốc cây đa nghỉ ngơi.
Thấy Cố Thuần Linh đi tới, hắn rướn mắt nói: “Đuổi hết họ đi chưa?”
“Ừm.” Cố Thuần Linh gật đầu, nhìn hắn một cái.