Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa
“Tô Mạnh Thần.” Nam nhân lời ít ý nhiều.
Tô Mạnh Thần?
Cố Thuần Linh suy nghĩ trong đầu, nàng nghĩ lại thì nàng chưa từng nghe nói ở Đại Kiều thôn có ai họ Tô, xem ra nam nhân này thật sự là người từ bên ngoài đến.
“Ngươi đã tỉnh rồi, có thể đi được thì về nhà mình đi.” Cố Thuần Linh biết thân phận của nam nhân này không bình thường, nàng cũng không hy vọng hắn sẽ mang đến tai họa cho nhà mình.
Hơn nữa, trong nhà có thêm một nam nhân cũng không phải, khó tránh khỏi dân làng sẽ bàn tán những điều không hay.
“Ta đã quên nhà mình ở đâu rồi.” Mặt Tô Mạnh Thần không biến sắc nói: “Ta mất trí nhớ rồi.”
“Phụt!”
Suýt nữa thì Cố Thuần Linh phun ra một ngụm máu.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nam nhân này đều giống một con cáo già đang ẩn mình, làm gì có dáng vẻ như mất trí nhớ chứ?
Hơn nữa, làm sao người bị mất trí nhớ có thể biết mình tên gì.
Nhìn nam nhân có vẻ muốn ở lại nhà mình, Cố Thuần Linh bất đắc dĩ.
“Quên đi, tùy ngươi. Nhưng ta cảnh cáo trước, ngươi cũng thấy hoàn cảnh nhà ta rồi, nếu muốn ở lại thì chỉ có thể cùng chúng ta ăn uống kham khổ thôi.”
“Ừm.” Nam nhân gật đầu.
Đừng nói ăn uống kham khổ, vỏ cây trong trời băng đất tuyết hắn cũng nếm rồi nên không sao cả.
Tô Mạnh Thần cầm giỏ tre ở bên cạnh, đi theo Cố Thuần Linh vào sân.
Tào thị vẫn có chút sợ hãi khi nhìn thấy Tô Mạnh Thần, nhưng may mà hắn đi tìm được Linh Nhi, nếu không chắc chắn Tiểu Sinh sẽ bị Lão Đại gia cướp đi rồi.
“Buổi sáng thấy con này bị thương nặng như vậy, không ngờ đến trưa lại khỏe như vâm.” Tào thị gắng cười, hỏi: “Con tên gì? Là người ở đâu?”
“Nương, hắn tên là Tô Mạnh Thần, đầu hắn bị đụng hỏng rồi.”
Cố Thuần Linh ở bên cạnh giải thích.
“Thật sự là một đứa đáng thương.” Ánh mắt Tào thị nhìn Tô Mạnh Thần lập tức toát lên vẻ cảm thông.
Khóe miệng Tô Mạnh Thần khẽ giật giật nhưng hắn cũng không nói gì.
Cố Thuần Linh kéo Tào thị sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nương, đầu hắn bị đụng nên đang có chút không được bình thường, cũnh không có chỗ nào để đi, hay là chúng ta hãy thu nhận hắn đi. Dù sao người xem hắn sức dài vai rộng, đúng lúc có thể làm sức lao động cho chúng ta sai bảo.”
Cố Thuần Linh cũng không phải đồ ngốc, nhà mình khó khăn như vậy cũng không nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi.
Ngược lại, nàng rất tinh ranh, nhìn dáng vẻ dùng tảng đá đánh bay đầu rắn của Tô Mạnh Thần hôm nay, chắc là hắn cũng có chút võ công.
Sau này đúng lúc có thể dẫn đối phương cùng mình lên núi đi săn, để giữ nhà cũng tốt.
Cố Thuần Linh quay đầu liếc nhìn Tô Mạnh Thần một cái, đôi mắt chớp chớp tỏa sáng kia khiến lưng Tô Mạnh Thần ngứa ngáy.
“Linh Nhi, con có chủ kiến lớn, vậy thì nghe theo con đi.”
Sau khi trải qua những việc này, Tào thị đã bất giác xem Cố Thuần Linh là người đáng tin. Hễ là chuyện mà nàng đã quyết định thì bà đều cảm thấy không thành vấn đề.
Cố Thuần Linh hài lòng gật đầu.
“Đúng rồi, nương, người có biết gà rừng ở trấn trên bao tiền một cân không ạ?” Cố Thuần Linh hỏi xong thì lấy gà rừng từ trong giỏ tre ra, xách đến trước mặt Tào thị.
Tào thị lập tức sợ ngây người.
“Linh Nhi, số con cũng may quá, núi Thanh Trúc đã lâu không có ai săn được gà rừng béo mập như vậy.”
Không đúng, đừng nói gà rừng, ngay cả bóng dáng chim sẻ cũng không phát hiện được.
Thật ra Cố Thuần Linh đi đến Tiểu Lộc Lĩnh, sợ Tào thị lo lắng nên nàng mới nói với bà là núi Thanh Trúc. Tào thị cũng không nghĩ đến Tiểu Lộc Lĩnh mà lúc này chỉ cảm thấy nữ nhi nhà mình quá tài giỏi.
“Sau này còn có thể có nhiều hơn. Nương, hôm nay con không phải liều lĩnh xé rách mặt với nhà đại bá. Con tin rằng sau này con nhất định có thể khiến nhà ta ngày càng tốt hơn!”
Tào thị nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc trên trán Cố Thuần Linh, đôi mắt đỏ hoe: “Nương tin con, Linh Nhi, con thật sự đã trưởng thành rồi.”
Cố Thuần Linh vỗ nhẹ phía sau lưng nương mình.
Bên cạnh, Cố Tiểu Sinh loạng choạng đi đến gần giỏ tre, nhìn đại ca ca hung hăng trước mặt, cậu rụt cổ nói: “Trong này còn có gì vậy ạ?”
Tô Mạnh Thần liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Đệ mở ra xem là sẽ biết.”
Cố Tiểu Sinh vội vươn bàn tay ngắn ngủn ra, kéo mảnh vải xanh che ở trên lên, nhìn vào bên trong.
Lúc này, chỉ nghe tiếng khóc vang trời, Cố Tiểu Sinh nhảy vọt lên, ôm chân nương cậu khóc lóc.
“Rắn, rắn… Nương cứu mạng, là rắn lớn!”
Nhìn dáng vẻ nhút nhát này của Cố Tiểu Sinh, Tô Mạnh Thần hơi nhướng mắt, cảm giác được Cố Thuần Linh đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt hắn lại khôi phục vẻ nghiêm túc tất cả đều không liên quan đến ta.
Cố Thuần Linh không nói gì mà xách ngũ bộ xà lên rồi nói với Cố Tiểu Sinh: “Nam tử hán đại trượng phu, sao lại nhát gan như vậy. Đệ nhìn kỹ xem, con rắn này chết rồi, sẽ không cắn người, cũng không có đầu.”
Nàng không lấy ra thì không sao, lúc lấy ra rồi đến cả Tào thị cũng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.
“Linh Nhi, làm sao con xách con rắn lớn như vậy.”
Thoạt nhìn, con rắn này còn to hơn cổ tay người, lớn hơn con rắn ngâm rượu trong nhà trưởng thôn, nếu như bị cắn không phải sẽ chầu trời à.
“Con gặp ở trên núi ạ, nương, người đừng sợ…”
“Con vẫn nên thả vào trong giỏ tre trước đi.” Thấy Cố Thuần Linh muốn xách con rắn đi tới, Tào thị và Cố Tiểu Sinh đều cùng nhau lùi lại phía sau một bước.
“Được rồi.” Ánh mắt Cố Thuần Linh đảo qua một vòng, nghĩ lại vẫn bỏ giỏ tre vào trong phòng mình, tránh nửa đêm bị kẻ trộm trong thôn mò ra, vậy thì thiệt nặng rồi.
Buổi tối lúc Cố Hành Dĩ trở về, hắn ta lấy một xâu tiền từ trong lòng ra đưa cho Tào thị.
Tào thị ngồi dưới ngọn đèn dầu vừa đếm vừa kể chuyện xảy ra buổi chiều cho Cố Hành Dĩ. Hắn ta nghe xong, tức đến mức nổi gân xanh.
Hắn ta đồng ý cách làm của muội muội, họ hàng thân thích như vậy, không cần cũng được.
“Hôm nay, tổng cộng tiền bán trứng là tám mươi văn, bắt ba thang thuốc, còn lại hai mươi văn.” Tào thị đếm xong, thu tiền bỏ vào trong hộp gỗ nhỏ đầu giường, dùng khóa nhỏ khóa lại rồi mới xoay người đi ra.
Sau đó bà bưng cơm lên, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.
Trong bát là bánh ngô và rau dại, rau dại này là Tào thị ra ngoài hái vào buổi chiều, tên là rau lá đắng, ăn trong miệng có vị đắng.
Nhìn những món ăn này, Cố Thuần Linh vốn không muốn ăn, đúng lúc cơ thể không chịu thua kém, bụng đã đói kêu ầm ĩ từ lúc nãy rồi.
Cố Thuần Linh không kịp nghĩ nhiều mà cầm bánh ngô lên nhét vào miệng.
Tô Mạnh Thần ngồi bên cạnh, dù hắn ăn cơm nhanh nhưng động tác lại toát lên vẻ cao quý. Liếc thấy điệu bộ của Cố Thuần Linh, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lộ ra ý cười.
Cố Hành Dĩ nghe nàng nói ngày mai muốn đi chợ nên muốn đi cùng nàng. Cố Thuần Linh vội xua tay nói: “Không cần, để Tô đại ca đi cùng muội là được. Ca ca, muội nghe nói tháng nữa sẽ thi viện rồi. Ca ca phải cố gắng lên!”
Thi viện vào cuối tháng mười, bây giờ là cuối tháng chín, thật sự không còn nhiều thời gian nữa.