Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa

Phồn Hoa Nhất Mộng
Cập nhật:

Không phải Cố Hành Dĩ không nghĩ tới chuyện thi công danh. Nhưng mà lúc trước vị công tử kia đã nói, nếu người Cố gia dám bước một bước đến Huyện phủ thì sẽ đánh gãy chân bọn họ. “Dù sao biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn.” Cố Thuần Linh cổ vũ nói: “Ca ca, muội biết huynh học tập chưa bao giờ kém hơn Từ Vô Khả. Từ Vô Khả có thể thi đậu đồng sinh tú tài thì huynh cũng có thể làm được. Bây giờ huynh cũng mười bốn tuổi rồi, dù sao cũng không thể làm trâu cày dưới bùn cả đời được, đúng không?” Vẻ mặt của Cố Hành Dĩ rất phức tạp. Không nói đến cái khác, nếu tương lai Từ Vô Khả thật sự thi đậu tú tài, địa vị ở trong thôn sẽ khác. Người có ăn có học luôn được người ta kính trọng hơn. Đến lúc đó, hễ hắn ta nói một câu Cố gia không đúng thì cái trắng cũng có thể bị hắn ta nói thành cái đen. Vậy thì một nhà bọn họ ở Đại Kiều thôn sẽ càng khó khăn hơn. Vì mọi người trong nhà, hắn ta phải đấu tranh! Cơm nước xong, Cố Hành Dĩ chủ động lấy sách ra, treo đèn đến dưới hành lang đọc sách. Thấy ca ca đã tỉnh ngộ, ánh mắt Cố Thuần Linh cũng lộ ra ý cười, nàng và Tào thị cùng thu dọn bàn đến phòng bếp. Tào thị đau lòng Cố Thuần Linh cả ngày vất vả, không cho nàng rửa bát giúp mà chỉ để nàng canh lửa trên bếp. “Linh Nhi, con thật sự muốn để ca ca của con đi thi tú tài sao?” Công tử trên thị trấn kia cũng không phải người dễ chọc, tuy nói chuyện này đã qua nhiều năm nhưng không có gì đảm bảo rằng người ta sẽ không nhớ nữa. “Đi chứ ạ, nương đừng lo lắng, đến lúc đó con sẽ đi cùng ca ca.” Cố Thuấn Linh vừa ném củi vào trong vừa nói: “Có nữ nhi bảo vệ hộ tống, chắc chắn ca ca có thể thành công.” “Nói thì nói như vậy nhưng tú tài cũng không phải dễ thi…” Mấy thôn trước sau cộng lại, mấy năm nay cũng được một tú tài, còn là ba mươi mấy tuổi mới thi đỗ. Nếu trong nhà nông dân muốn xuất hiện một tú tài, đó là chuyện khó như lên trời, nếu không thì làm sao Từ Vô Khả mới thi được đồng sinh đã dám kiêu ngạo như vậy. Cố Thuần Linh không muốn cùng Tào thị thảo luận những chuyện không may này, nàng có niềm tin vào ca ca mình. “Đúng rồi, nương nghĩ xem trong nhà còn thiếu gì không, ngày mai con đi chợ vừa vặn mua luôn.” Tào thị còn chưa nhìn đã lên tiếng trước: “Trong nhà không thiếu thứ gì, có tiền thì tích lại. Con đi chợ cũng phải chú ý chút. Dọc đường đi đều là núi hoang, rất nhiều kẻ cướp. Nếu không ngày mai nương đến hỏi Ngưu thẩm xem bà ấy có đi chợ hay không thì còn cũng có thể đi cùng xe bò, đỡ phải đi bộ.” “Không cần, có Tô đại ca đi cùng, người lo lắng gì ạ.” Nàng không thích nhờ vả người khác, thà rằng đi nhiều hơn mấy bước. Cố Thuần Linh cười ha hả nói, không chú ý Tô Mạnh Thần tới cửa nghe được lời nàng nói, tay khiêng hàng rào hơi khựng lại, khóe mắt hơi nhếch lên. Trước khi đi ngủ, Cố Thuần Linh lại nhìn tình hình Cố Đình Sâm, châm cho ông mấy châm khai thông vài huyệt đạo rồi mới xoay người trở về phòng mình. Vốn dĩ mọi người còn đang lo lắng Tô Mạnh Thần sẽ ngủ ở đâu, nhưng hắn rất tinh ý, chỉ cuốn gói nằm ngay hành lang trước phòng. Ngày hôm sau, Cố Thuần Linh dậy sớm, rửa mặt sạch sẽ, thu dọn đồ đạc muốn đi thị trấn. Trước khi rời đi, Cố Tiểu Sinh lén nhét một viên đường trắng vào người Cố Thuần Linh, Tào thị cũng nhét hai cái bánh ngô và một quả trứng gà vào túi vải, dặn đi dặn lại nữ nhi phải cẩn thận một chút. Cố Thuần Linh đồng ý từng việc một. Từ Đại Kiều thôn đến Thanh Thạch trấn chỉ có một con đường duy nhất, hai bên đường một bên là núi hoang, một bên là sông lớn, đoạn giữa đường dân cư thưa thớt. Khi hai người khởi hành, trời vừa hửng sáng. Cố Thuần Linh bước từng bước chân ngắn chật vật đi theo sau Tô Mạnh Thần, thấy nam nhân cõng giỏ tre đi lại dễ dàng bằng đôi chân lớn, nàng hâm mộ đến mức suýt nữa thì chảy nước mắt. Ở thời hiện đại còn là một đứa trẻ, chân đứa trẻ còn có thể dài hơn. Hơn nữa cơ thể của nguyên chủ lại béo, nhìn qua chân càng ngắn hơn. Di chuyển hồi lâu, Cố Thuần Linh phì phò cả đuổi cả chạy mới bắt kịp bước chân của Tô Mạnh Thần. Tô Mạnh Thần nhìn nàng một cái. Thật ra, nam nhân đã chú ý kiểm soát tốc độ của mình, không ngờ Cố Thuần Linh vẫn không theo kịp. Tô Mạnh Thần dừng bước, nói: “Hay là để ta cõng ngươi.” “Phụt.” Đầu Cố Thuần Linh đầy vạch đen. Nhìn thấy mình nặng một trăm câm mà còn có thể nói “Ta cõng ngươi” như vậy, nàng thật sự kính trọng Tô Mạnh Thần như một dũng sĩ. “Không cần, ta tự đi được. Ngươi bước chậm một tí là được, nếu không ta theo không kịp.” Tô Mạnh Thần nhướng mày nói: “Thật sự không cần?” “Thật sự không cần!” Nếu nàng đồng ý rồi, Tô Mạnh Thần cúi xuống cõng mình, lại phát hiện cái lưng bị đè không thể di chuyển, vậy chẳng phải càng xấu hổ hơn sao? Nàng không muốn chuyện xấu hổ như vậy xảy ra. “Ta đã béo lắm rồi. Nhân lúc này đi bộ nhiều một chút, đúng lúc giảm béo…” Cố Thuần Linh than thở một tiếng, cùng Tô Mạnh Thần lên đường. Trước khi mặt trời lên cao, cuối cùng cả hai cũng tới Thanh Thạch trấn. Cố Thuần Linh đi thẳng đến chợ, hỏi giá thịt gà rừng và thịt rắn. Sau khi hỏi xong, nàng chợt cảm thấy hơi thất vọng. Gà rừng nhiều nhất thì năm mươi văn tiền nửa cân, thịt rắn thì đắt hơn một chút, có thể bán được một trăm văn. Con số này ít hơn nhiều so với suy nghĩ ban đầu của nàng. “Quên đi, dù sao cũng là lần đầu tiên đi săn về, có dù sao vẫn hơn không có, số tiền này đối với nhà mình mà nói cũng không phải là ít.” Cố Thuần Linh nghĩ thầm, rồi tìm một quầy hàng trong chợ bắt đầu rao hàng. Lúc này, người trong chợ mới bắt đầu lưu thông, từng nhà cũng lần lượt bắt đầu mở cửa. Người mở quán thì mở quán, người cần mua đồ ăn thì mua đồ ăn. Lưu Hà Hạnh sống ở trên trấn cũng như thế. Trước kia, Cố Bình Hưng làm người bán hàng rong, bán đồ chơi nhỏ khắp nơi. Sau đó dành dụm được chút tiền thì mở một cửa hàng nhỏ trên thị trấn bán y phục. Chờ mua đồ ăn xong, Lưu Hà Hạnh còn phải trở về trông cửa hàng. Tinh thần bà ta không tốt, lúc chọn rau cũng hơi hoàng hốt, trong lòng vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua. Việc nhận Cố Tiểu Sinh làm con thừa tự thất bại, sau khi trở về, Cố Bình Hưng lại đánh bà ta một trận, nói bà ta là gà mái già không đẻ được trứng, chỉ sinh được nha đầu. Trong lòng Lưu Hà Hạnh cảm thấy đau khổ, càng hận cả nhà Lão Tam hơn. Hận bọn họ không đưa Cố Tiểu Sinh làm nhi tử của mình, khiến mình chịu nhiều đau khổ như vậy. Bà ta vừa chửi vừa chọn rau, quay người lại thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Đó không phải là Nhị Nha sao? Chỉ thấy Cố Thuần Linh đang đứng trước một cái quầy lớn tiếng hô: “Bán gà rừng, bán gà rừng, gà rừng béo mập chính cống, ai đi ngang qua tạt qua thì đến đây ghé xem một chút…” Gà rừng? Trong lòng Lưu Hà Hạnh hoảng hốt, lập tức cũng mặc kệ con gà rừng này đến từ đâu, chỉ biết con gà rừng này có thể bán lấy tiền. Nếu như bị Cố Nhị Nha lấy được tiền, vậy đến lúc nào Tiểu Sinh mới được đưa đến nhà bọn họ? Chẳng phải bà ta còn bị Cố Bình Hưng đánh lâu lắm sao? Lưu Hà Hạnh rùng mình một cái, tròng mắt xoay tròn, cũng không thèm mua rau nữa mà cầm giỏ rau đi đến đám côn đồ ở cổng chợ. “Năm mươi văn tiền, ta không quan tâm các ngươi dùng cách gì, đập nát quầy bán gà rừng của bà mập kia, để cho nó không thể buôn bán nữa.” Lưu Hà Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói.