Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa
Cổ Thuần Linh đang đứng sau quầy hàng của mình nhiệt tình rao hàng. Kiếp trước nàng là độc y, mở quầy rao hàng như này là lần đầu tiên nàng làm. Tục ngữ có câu, chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy hay sao? Quan sát xung quanh xem người khác rao hàng thế nào, học cách thay đổi hình thức nhưng không thay đổi nội dung, lập tức áp dụng lên trên gà rừng nhà mình. “Đi ngang qua tạt qua ghé xem một chút đi, gà rừng béo mập năm mươi văn tiền nửa cân, không mua cũng không bị thiệt, không mua cũng không bị lừa... Đừng nói, cách rao hàng của Cố Thuần Linh còn rất có ích, chỉ một lát sau, có một đại thẩm lại đây hỏi Cố Thuần Linh gà rừng bán thế nào. “Đại thẩm, con gà rừng này hơn cân rưỡi. Nếu thẩm mua theo cân thì năm mươi văn tiền nửa cân. “Cân rưỡi cũng không nhiều, mua cả có rẻ hơn chút nào không?” “Lấy chẵn cho thẩm, một trăm năm mươi văn, thẩm xem thế nào?” “Được, ngươi gói lại cho ta đi” “Được. Tào thị đã làm sạch gà rừng trước khi đem ra ngoài, hơn một cân là được. Trong lòng Cố Thuần Linh thêm đắc ý, không ngờ nhanh như thế đã bán được gà rừng rồi. Nàng đang định tìm giấy để gói lại đưa cho đại thẩm thì một cây gậy từ bên cạnh thò ra, đột nhiên đập vào trên quầy hàng củng Cố Thuần Linh. Cho nghe một tiếng động lớn, người bên cạnh sợ đến mức hét ầm lên, đại thẩm vốn muốn mua gà rừng cũng sợ hãi tránh sang một bên. “Dám buôn bán dưới mí mắt của đại gia đây, ngươi đã báo trước chưa?” Một nam nhân cà lơ phất phơ bị mấy người vây quanh đi đến trước mặt Cổ Thuần Linh. Cổ Thuần Linh nhướng mày, quan sát người đi đến vài lần. Khuôn mặt phù phiếm, đáy mắt xanh đen, đôi mắt hình tam giác ngược hiện lên vẻ tà ác, vừa nhìn đã biết là tên côn đồ không làm việc đứng đắn. “Các ngươi là ai?” “Không có mắt nhìn, đây là Liễu Ngũ gia, đất ở chợ này đều là của Ngũ gia chúng ta. Ngươi không được sự đồng ý của Ngũ gia mà dám bán đồ ở chỗ này, có tin hay không chúng ta sẽ đánh chết ngươi!” Tên côn đồ mặt mũi hung tợn bên cạnh nói. “Cho nên, các ngươi muốn đuổi ta đi?” “Đúng thì sao? Bà mập không ngoan ngoãn ở trong nhà đi, ra ngoài bán gà rừng cái gì hả?” Liễu Ngũ gia khinh thường nhìn Cố Thuần Linh. Nếu là tiểu nương tử xinh đẹp, hắn ta còn có thể vui vẻ một lúc, đáng tiếc dáng vẻ xấu như vậy, quá đáng tiếc. Cổ Thuần Linh còn tưởng rằng hôm nay có thể yên ổn làm xong chuyện buôn bán, không ngờ lại gặp xúi quẩy. Nghe Liễu Ngũ gia nói xong, khóe miệng của nàng hiện lên một tia giễu cợt, liếc mắt nhìn mấy người này một cái. Vóc dáng người đến đây không cao cũng không phải gia đình được huấn luyện gì, nhưng dù sao cũng là nam nhân, lại còn bốn năm người. Nếu thật sự muốn đánh nhau, thân thể còn chưa khôi phục, hai tay khó chống lại bốn tay, chắc chắn sẽ bị thương. Nhưng muốn nàng uất ức như vậy bị đuổi ra ngoài thì đúng là nằm mơ! “Nếu ta không đi thì sao?” Cố Thuần Linh vẫn đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn họ. “Này, bà mập không biết suy nghĩ này!” Liễu Ngũ gia sửng sốt. Hắn ta không ngờ Cố Thuần Linh dám to tiếng với mình. bà mập này nhìn giống như cái ruột già, cực kỳ xấu, không muốn sống nữa phải không? Nghĩ đến đây, Liễu Ngũ gia cầm gậy gỗ bên cạnh, dùng hết sức đánh vào đầu Cổ Thuần Linh. Thấy gậy gỗ quầy rơi xuống đỉnh đầu Cố Thuần Linh, nàng đang định chống cự thì một bàn tay to từ phía sau vươn tới, nắm cây gậy gỗ kia cực kỳ chuẩn xác. Gậy gỗ đột nhiên dừng lại trên đầu Cố Thuần Linh, dù Liễu Ngũ gia có cố gắng thế nào cũng không thể động đậy được. Bầu không khí hiện trường đống cứng lại, mọi người xung quanh đều kinh hãi. Ngay cả Liễu Ngũ gia cũng khiếp sợ nhìn nam nhân phía sau Cổ Thuần Linh. Tô Mạnh Thần nắm gậy gỗ, đôi mắt lóe lên sát ý lạnh lùng. Ánh mắt kia khiến Liễu Ngũ gia rùng mình một cái. “Ngươi ngươi ngươi là tên chó má nào, ngươi có biết ta là ai không, ngươi dám chọc vào ta, ta cho ngươi chịu không nổi..!” Còn chưa nói xong, Tô Mạnh Thần đột nhiên hơi dùng sức, gậy gỗ trong tay lập tức gãy thành hai đoạn. Cuối cùng Liễu Ngũ gia cũng không chịu nổi, sợ đến mức ném nửa gậy gỗ còn lại, vội vàng lùi về sau hai bước, hô to: “Các ngươi còn thất thần cái gì? Đánh chết tên tiểu tử không có mắt này cho ta!” Mấy người phía sau Liễu Ngũ gia nhìn nhau, bọn họ đều hơi sợ hãi. Không còn cách nào, khí thế trên người Tô Mạnh Thần thật sự rất dọa người. Vừa rồi, hắn đứng phía sau Cổ Thuần Linh, không ai chú ý đến hắn. Nhưng bây giờ hắn vừa ra tay, tất cả mọi người đều bị khí thế của hắn ép đến mức ngạt thở. Có mấy người vì tiền vẫn nhắm mắt đòi vây lấy hắn, lại bị Tô Mạnh Thần dùng nửa cây gậy gỗ đánh đến khóc kêu cha gọi nương, tè cả ra quần. Liễu Ngũ gia sợ chết khiếp, thấy các tiểu đệ đều chạy hết rồi, hắn ta không dám ở lại nữa, cũng vội vàng đứng dậy bỏ chạy. Tô Mạnh Thần ra tay, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết được mọi chuyện. Cổ Thuần Linh khiếp sợ đứng tại chỗ, mãi đến khi Tô Mạnh Thần đi đến trước mặt mình mới phản ứng kịp. “Ngươi, ngươi cũng quá giỏi rồi đó?" Cổ Thuần Linh khen ngợi từ tận đáy lòng, nàng giỏi ở chỗ dùng độc, so với Tô Mạnh Thần về mặt vũ lực thì đúng là kém xa vạn dặm. Giỏi không? Tô Mạnh Thần vuốt cằm, thầm nghĩ thường thôi. Nhưng nhìn ánh mắt Nhị Nha sùng bái mình như thế, trong lòng hắn lại rất thoải mái. Liễu Ngũ gia bị đuổi đi, người xung quanh đều giải tán sau khi xem trò hay. Lưu Hà Hạnh ở trong góc lại tức giận phát cáu. Bà ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Mạnh Thần, hận hắn phá hỏng chuyện tốt của bà ta. Tầm mắt của bà ta quá mãnh liệt, Tô Mạnh Thần ở trong chợ cau mày, liếc nhìn về phía bên này. Bốn mắt nhìn nhau, Lưu Hà Hạnh lập tức mềm nhũn chân, bà ta cũng bất chấp thay đổi mà xoay người bỏ chạy. “Sao vậy?” Thấy Tô Mạnh Thần vẫn nhìn về phía bên kia, Cố Thuần Linh tò mò hỏi. “Không có gì” Tô Mạnh Thần lắc đầu nói: “Bán gà rừng trước đi Cố Thuần Linh cũng không để ý, trong đầu lại nhớ đến chuyện chính. Ai ngờ lúc này, dù thế nào đại thẩm kia cũng không muốn gà rừng của nàng nữa. “Cô nương, ngươi cũng đừng trách ta nuốt lời, ta thật sự không dám. Ngươi có biết Liễu Ngũ gia là ai không? Hắn ta chính là cháu của Cao gia. Hôm nay ngươi đánh Liễu Ngũ gia, sợ là rước lấy tai vạ rồi. Con gà rừng này ta không dám mua, ta khuyên ngươi sau này cũng đừng đến mở quầy nữa, nếu không ngươi cũng không dễ chịu đâu.” Nói xong, đại thẩm vội vàng rời đi. Nhìn bóng dáng của đại thẩm, Cổ Thuần Linh cau mày nói: “Cao gia là ai?” “Không biết” Tô Mạnh Thần lắc đầu. Thấy mọi người đi quanh quầy hàng của mình, Cố Thuần Linh chống trán nói: “Quên đi, e là gà rừng không bán ở chợ được rồi. “Lại mang nói về nhà sao?” “Đương nhiên là không” Cổ Thuần Linh lắc đầu, nói: “Ta nghĩ đến một chỗ tốt. “Được, vậy chúng ta đi thôi.” Tô Mạnh Thần cũng không hỏi gì mà cõng giỏ tre định đi theo nàng. “Ngươi không hỏi xem ta đi chỗ nào sao?” “Không hỏi, ta tin người. Sau khi Cố Thuần Linh và Tô Mạnh Thần rời đi, có hai vị cô nương từ trong cửa hàng y phục đi ra.