Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa

Phồn Hoa Nhất Mộng
Cập nhật:

 

"Bản lĩnh của chàng trai kia vừa rồi không tồi chút nào, chỉ mới hai ba chiêu đã đuổi đám ác bá kia chạy cả rồi." Nha hoàn áo xanh bên cạnh che miệng cười nói: "Nếu tiểu thư tán thưởng tiểu ca kia thì hay là nhờ lão thái thái ra mặt tuyển hắn về làm phu quân nhé?" Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tiết Linh Vân lập tức thay đổi, vẻ lạnh lùng loé lên trong mắt: "Nói tầm bậy tầm bạ! Nếu để ta nghe thấy ngươi dám nói ra lời này trước mặt lão thái thái thì ngươi đừng mong yên ổn với ta" "Vâng vâng, nô tì sai rồi." Nha hoàn cũng biết mình lỡ lời nên vội vàng cúi đầu vả miệng. "Được rồi được rồi, sau này đừng nói mấy lời như thế nữa. Dù sao thì ta xuất thân thư hương thế gia, ta sẽ không gả cho loại quê mùa này" Mặc dù rất tán thưởng bản lĩnh của Tô Mạnh Thần nhưng nàng ta khinh thường xuất thân của hắn, thế nên vừa quay đầu đã quên luôn. Bên kia, Cổ Thuần Linh dẫn Tô Mạnh Thần ra khỏi chợ, lặng lẽ đi trên đường. Thành Tây là chợ, thành Đông là chỗ người giàu ở. Dọc theo đường đi tới, Cổ Thuần Linh vừa đi vừa hỏi người khác về những nhà giàu trên Thanh Thạch trấn. Đây là suy nghĩ nhất thời của nàng, cũng không biết có thành công không. Nghe nói ở khu vực này Tiết gia là nhà giàu nhất nên nàng đã đi vòng ra sau cửa phòng bếp Tiết gia hỏi quản gia xem có thu mua gà rừng và ngũ bộ xà không. Gà rừng thì cũng được nhưng ngũ bộ xà lớn như vậy không dễ bán chút nào. Người nhà giàu thường hay ăn mấy thứ tươi ngon, nếu có thêm cả chữ bổ dưỡng nữa thì lại càng hiếm hơn. "Đây là gà rừng thật hả?" "Là gà rừng chính gốc luôn đấy. Ngài nhìn này, thịt rất chắc, không giống gà nuôi trong chuồng đâu. Nếu nhà ngài có lão thái thái hoặc người có thai thì mua về hầm bát canh là bổ nhất rồi đấy. Còn ngũ bộ xà thì có thể ngâm rượu chiêu đãi khách quý cũng hết sẩy." "Con ngũ bộ xà này lớn quá" Quả nhiên quản gia động lòng. Ông ta gật đầu hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?" "Một lượng" Cố Thuần Linh giơ một ngón tay lên nói. Thật ra thì nếu bán ở chợ, hai thứ này nhiều lắm được năm trăm văn mà thôi. Cố Thuần Linh nghĩ rằng mấy nhà giàu này không thiếu tiền nên mới dám hét giá gấp đôi. Quản gia gật đầu một cái rồi lấy hai thỏi bạc vụn trong ống tay áo ra vứt vào tay Cố Thuần Linh. "Còn dư một lượng thưởng cho ngươi. Sau này nếu có vật quý gì nữa nhớ đưa tới bên này nhé. Nhớ là phải tươi, không tươi không mua. Chỉ cần ngươi đưa tới thì tiền sẽ không thiếu của ngươi đâu" "Vâng vâng." Cố Thuần Linh cười tươi như hoa. Đối với người giàu thì hai lượng bạc chẳng là gì cả nhưng đối với nông dân bình thường thì đó là tiền sinh hoạt trong hai tháng đấy. Làm ruộng mệt muốn chết cả tháng cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy. Vốn là nàng đã chuẩn bị xong tinh thần bị từ chối rồi, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Sau khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Cổ Thuần Linh mở to mắt nhìn hai thỏi bạc vụn trong tay, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Đây là đồng tiền đầu tiên nàng kiếm được ở cổ đại, cực kỳ có ý nghĩa! Thấy mặt mày Cố Thuần Linh vui tươi hớn hở, Tô Mạnh Thần cũng bị nàng ảnh hưởng, khóe miệng nhẹ cong lên. Có điều mặt hắn toàn râu quai nón nên nhìn không ra hắn đang cười. "Tiếp theo chúng ta đi đâu?" "Về chợ đi." Tối hôm qua Tào thị nói trong nhà chẳng thiếu gì cả nhưng Cố Thuần Linh không tin. Trong bếp ngay cả một cái bát mẻ cũng chẳng có, thùng đựng gạo cũng sắp thấy đáy rồi. Cả nhà mặc toàn đồ rách rưới, chỗ này vá một miếng thì chỗ kia thủng một lỗ, cũng không biết đã bao lâu rồi không may đồ mới. Xưa nay Cổ Thuần Linh tin theo một đạo lý, đó là tiền không phải để tiết kiệm, kiếm được tiền thì những thứ cần mua vẫn phải mua! Nói đi là đi luôn, Cố Thuần Linh lập tức nhấc chân dẫn đầu đi về chợ. Bọn họ mua một bao gạo hết năm mươi văn, lại mua thêm nồi niêu bát đũa mới và các loại gia vị nữa, cuối cùng mới đi vào cửa hàng y phục mua vải. Vừa bước vào cửa, bà chủ đã đi tới tiếp đón. Thấy dáng vẻ lam lũ của Cố Thuần Linh và Tô Mạnh Thần, vẻ nhiệt tình trên mặt bà ta lập tức biến mất tăm. "Hai vị muốn mua gì thì tự xem đi nhé." Nói xong, bà ta xoay người trở lại quầy tính toán sổ sách. Cổ Thuần Linh không nhìn vẻ mặt thay đổi của bà chủ, trùng hợp là nàng cũng muốn tự đi dạo một vòng nên đứng trước đống vải quan sát. Trước khi đi tới gian hàng vải bông, Cổ Thuần Linh vừa ý một cuộn màu xanh đen và một cuộn màu đỏ đô, có điều hai cuộn này đều ở quá cao nên nàng với không tới. "Bà chủ, có thể lấy hai cuộn vải bông phía trên kia xuống cho ta xem một chút không?" Bà chủ ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này một cái rồi không nhịn được mà lầm bầm: "Đồ nhà quê không mua nổi còn xem tới xem lui, đừng có làm dơ vải của ta đấy" Mặc dù bà ta nói nhỏ nhưng thính lực của Cố Thuần Linh rất tốt. Nghe vậy, mặt nàng chợt cứng đờ. "Ngươi có ý gì?" Bà chủ cũng không ngờ Cổ Thuần Linh lại nghe thấy nên lúng túng mạnh miệng nói: "Không mua nổi còn không cho người ta nói à? Đồ mập như heo, mặc đồ mới cũng chẳng đẹp lên được đâu." Tay Cố Thuần Linh hoàn toàn siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng cực kỳ tức giận. Mặc dù nàng biết cơ thể này mập thật nhưng đó là lý do để bà ta công kích nàng đấy à?! Hơn nữa mặc dù đồ trên người nàng và Tô Mạnh Thần cũ nát nhưng đều rất sạch sẽ, dơ chỗ nào? Nàng hít một hơi sâu, kiềm chế ý muốn đánh người của mình xuống rồi chợt cười rộ lên. Vẻ mặt nàng thay đổi quá nhanh làm cả bà chủ cũng sửng sốt. "Ai nói ta không mua nổi? Ta muốn mua cuộn màu đỏ đô và cuộn màu xanh đen kia, cuộn màu hồng và cuộn màu vàng bên trên ta cũng muốn, gói lại cho ta." "Bốn cuộn vải tổng cộng bốn trăm văn, ngươi mua nổi à?" Bà chủ khinh thường nói. Cổ Thuần Linh cười lạnh một tiếng rồi móc một lượng bạc ra đặt trên quầy hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem ta có mua nổi không?" Nhìn thấy bạc, vẻ mặt bà chủ lập tức thay đổi. Bà ta cười híp mắt nói: "Ôi chao là ta mắt chó không thấy người sang, đáng đánh đáng đánh. "Chẳng phải vừa rồi ngươi nói ta mập như heo à?" "Đâu nào, cô nương à ngươi như này gọi là nở nang đầy đặn, xinh đẹp thế này cơ mà" Thấy bà ta lật mặt như lật bánh, Cổ Thuần Linh thản nhiên nói: "Bọc mấy cuộn vải ta muốn mua lại đi" "Được, ta làm liền." Bà ta vừa nói vừa leo lên trên lấy vải xuống gói kỹ, sau đó đầu đầy mồ hôi đưa tới trước mặt Cố Thuần Linh. Cố Thuần Linh cười lạnh: "Vải vóc là do tự tay ngươi gói à?" "Đúng thế, là ta tự gói cả. "Được thôi, bọn ta không muốn mua nữa." "Cái gì?" Mặt mũi bà chủ cứng đờ trong nháy mắt, âm lượng cũng tăng lên tận quãng tám. Cố Thuần Linh cười rộ lên rồi thản nhiên nói: "Ta nói là vải đã bị kẻ mắt chó không thấy người sang chạm vào dơ rồi nên bọn ta không mua nữa. Ngươi nghe rõ chưa?" Rõ chứ, tất nhiên là bà ta nghe rõ rồi. Nhưng cũng vì nghe rõ nên bà ta mới muộn màng nhận ra mình đang bị Cố Thuần Linh đùa giỡn! "Đồ mập đáng chết này, ngươi vậy mà lại dám bỡn cợt ta, xem xem ta có đánh chết ngươi không!" Bà ta cầm cây sào chọc vải bên cạnh lên muốn đánh lên người Cổ Thuần Linh nhưng lại bị Tô Mạnh Thần vặn ngược cổ tay. "A a a đau chết ta, đồ độc ác này... "Còn kêu nữa ta bẻ gãy tay ngươi" Nam nhân lạnh lùng nói. Cổ Thuần Linh không có tâm trạng để ý đến bà ta nữa, bởi vì nàng còn một chuyện quan trọng hơn phải làm!