Chương 102
:
0
Cô ngồi dậy, đi đến nhà bên cạnh.
"Tiểu Dữ, thời gian đã đến." Lạc Văn Thư đứng ở cửa, nhìn Lạc Tinh Dữ, sau đó nhìn về phía bóng người khác, "Xin lỗi, tôi phải loại bỏ trì nhớ của cô, phải làm trước khi quỷ sai đuổi đến."
Hôm nay cô chiếm thân thể của đối phương, mà linh hồn của đối phương cũng ở đây, loại chuyện này không thể để cho tiểu quỷ U minh nhìn thấy được.
Hoặc có lẽ nhất thời tiểu quỷ sẽ không phát hiện được chỗ không đúng trong đó, nhưng cuối cùng sẽ để lại tai họa ngầm, cũng không ai biết sau này tiểu quỷ kia có hiểu ra hay không.
"Để cho tôi ôm thằng bé thêm một chút, có được không?"
"Ừ."
Lạc Tinh Dữ lại được cái ôm quen thuộc bao bọc, mẹ ở bên tai cậu nhỏ giọng nức nở nói, "Tiểu Dữ, nghe lời mẹ, sau này, cô ấy chính là mẹ của con..."
"... Vâng!"
Tạm biết lần cuối kết thúc, Lạc Văn Thư giơ tay làm pháp quyết, đặt lên mi tâm đối phương.
Trí nhớ được loại bỏ, tình cảm trong đôi mắt cũng dần nhạt đi, vẻ mê mang lại xuất hiện lần nữa.
Sau khi Lạc Văn Thư làm xong trở về nhà bên cạnh, tiểu quỷ mặt âu phục đen lúc trước rời đi đã trở về, đứng ở cửa cầu thang xa xa, nhìn về phía cửa chống trộm, "Trời đã gần sáng, ngài xem..."
"Cậu mang linh hồn đi đi." Giọng nói lạnh nhạt từ trong nhà vang lên.
Tiểu quỷ âu phục màu đen thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám đi xuyên qua hành lang, đi vào nhà đón người.
Nhìn Hành Tẩu Nhân Gian gần năm tuổi, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt còn chưa kịp lau, vốn dĩ tiểu quỷ lo lắng cậu bé sẽ ngăn cản, nhưng cậu chỉ lưu luyến nhìn chằm chằm cũng không làm gì cả.
Quá trình thuận lợi ngoài ý muốn, tiểu quỷ âu phục màu đen có chút cảm thấy không chân thật, cậu ta dẫn linh hồn kia ra cửa, đi qua hành lang, lúc muốn rời đi, chợt nghe được một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau.
Tiểu quỷ mặc âu phục đen căng thẳng trong lòng, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đứa bé kia đứng bên cạnh cửa, khóc càng đau lòng hơn, "Mẹ ơi, tạm biệt!"
Chỉ là nhìn thôi, không có ngăn cản.
Tiểu quỷ âu phục màu đen thở dài một hơi.
Nhân gian là như vậy, sinh ly tử biệt không thể tránh được.
Qủy môn hiện ra, tiểu quỷ âu phục màu đen dẫn theo linh hồn kia rời đi.
Rốt cuộc Lạc Tinh Dữ không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc, "Hu hu hu hu..."
Chờ cậu khóc một lát, Lạc Văn Thư mới từ nhà bên cạnh đi ra, đi tới bên cạnh cậu, cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng sờ đầu của cậu bé.
Lạc Tinh Dữ ôm lấy cô, giọng nói nghẹn ngào, nức nở không thành lời, "Mẹ...Mẹ đi rồi... Con... Không thể... Gặp mẹ được nữa, mẹ ơi... Hu hu hu... Mẹ ơi..."
Lạc Tinh Dữ khóc rất lâu, vốn dĩ cậu bé đã nhịn suốt đêm, giờ phút này thân thể mệt mỏi cộng thêm tinh thần mệt mỏi, lập tức vượt qua giới hạn chịu đựng của một đứa bé.
Nhưng tình huống của mẹ Dư lại không tốt lắm.
Lúc đầu mẹ Dư làm việc trong một xưởng sản xuất tại thành phố, lúc đó tiền lương cũng không tệ. Lúc đầu tất cả đều thuận lợi, sau đó công xưởng gặp chút phiền phức, tương đối khó khăn.