Chương 20-22
Ngày hôm sau, Từ Thanh Túc đã tổ chức tang lễ cho bố mình theo đúng nghi thức.
Tôi tận mắt chứng kiến một đám người vừa khóc lóc thảm thiết trước linh cữu, giây tiếp theo đã quay sang khoe khoang với bố Từ về những kỹ thuật câu cá!
Trong khoảnh khắc đó, sự im lặng của tôi trở nên ồn ào đến mức đi/ếc tai.
Bố Từ Thanh Túc còn cố ý chớp mắt với tôi, ra hiệu bằng hai ngón tay như thể đang đi.
Ồ, đúng rồi! Tôi phải thử xem bệ/nh của mình đã khỏi chưa!
Tôi lén lấy chìa khóa trong túi của Từ Thanh Túc rồi chạy ra ngoài, tự do rồi đây!
Tôi cẩn thận lái xe ra khỏi khu biệt thự, rồi từ từ đi vào đường lớn. Ít nhất cũng đã đi được ba cây số!
Nhưng thật kỳ lạ, tôi không cảm thấy đ/au đớn gì cả!
Tôi bỗng nhiên bật khóc nức nở: "Cuối cùng chị đây cũng được giải thoát rồi!"
Tôi đỗ xe bên đường, ngay lập tức gửi đơn xin nghỉ việc qua hệ thống AA của công ty.
Những ngày qua, tôi đã quá mệt mỏi.
Tôi không muốn nhìn thấy mặt Từ Thanh Túc thêm một giây nào nữa.
21
Tôi về nhà, nằm trong lòng mẹ cảm thấy thật hạnh phúc!
"Sống khỏe mạnh thật tuyệt vời!"
Mẹ tôi xoa đầu tôi cười trừ: "Sao tự nhiên lại nũng nịu thế này?"
Tôi vùi đầu vào lòng mẹ, cười ngây ngô: "Hì hì, con nhớ mẹ quá."
Mẹ tôi chỉ vào đầu tôi, cười m/ắng: "Con bé này, sao lại sến sẩm thế."
Rồi mẹ tôi lại hỏi: "Thanh Túc đâu? Dạo này không thấy thằng bé đến nữa."
Vừa nghe đến cái tên đó, tôi đã thấy khó chịu.
"Chúng con chia tay rồi!"
Mẹ tôi đẩy tôi ra một cái, hỏi: "Chia tay từ khi nào thế?"
Tôi bĩu môi: "Trước khi mẹ bệ/nh."
Mẹ tôi lập tức vặn tai tôi: "Bệ/nh viện là do Thanh Túc tìm hết. Sau khi phẫu thuật, lúc mơ màng mẹ còn nghe thấy thằng bé nói chuyện. Tháng trước thằng bé còn đến thăm mẹ, hôm trước con bảo đi công tác, tối đó con gọi điện mà người nghe máy là thằng bé đấy!"
"Hứa Nhạc Chi, đừng nói là con đ/á người ta đấy nhé. Thằng bé tốt như vậy mà con lại muốn làm kẻ bạc tình!"
"A… a… a… Mẹ ơi, con đ/au quá!"
"Không dẫn thằng bé về, con đừng hòng về nhà!"
"Mẹ ơi, mẹ đừng đuổi con ra ngoài mà! Mẹ ơi, mẹ đừng đóng cửa!"
…
Ai mà ngờ được, tôi lại bị chính mẹ đẻ đuổi ra ngoài vì một người khiến tôi đ/au tim.
Nhưng tôi không ngờ bệ/nh viện mẹ tôi phẫu thuật lại là do Từ Thanh Túc tìm.
Lúc đó hẳn là anh chưa lấy lại được ký ức mà, rõ ràng tôi đã chia tay anh rồi mà vẫn quan tâm mẹ tôi đến vậy.
Nói không cảm động là giả nhưng nghĩ đến việc anh là người gây ra cơn đ/au tim cho tôi, tôi không thể nào quên được!
22
Khi tôi quay lại công ty dọn đồ thì Từ Thanh Túc đã đứng ngay bên cạnh tôi.
Anh nhìn tôi dọn đồ với vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng: "Em nói nghỉ việc là nghỉ việc à? Tôi có đồng ý đâu?"
Tôi lườm anh: "Giai đoạn thử việc thì có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào."
Cuối cùng, anh kéo tôi vào văn phòng của mình.
"Em không có trái tim sao? Em bỏ được anh à?"
"Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi..."
Câu phản bác tiếp theo của tôi bị nụ hôn cuồ/ng nhiệt của Từ Thanh Túc chặn lại.
Anh ôm ch/ặt eo tôi, hôn tôi thật sâu như muốn trút hết mọi cảm xúc.
Đến khi mọi thứ dừng lại, tôi gần như không đứng vững nổi.
Không để tôi vùng vẫy, anh giữ ch/ặt tôi trong lòng, giọng nói khàn khàn: "Anh biết em không nỡ rời xa anh đâu, chúng ta quay lại với nhau đi!"
Tôi: "?"
Ơ kìa người anh em, tôi nói muốn quay lại với anh lúc nào?
Anh tiếp tục nói: "Đây là kiếp thứ ba rồi, không biết còn có kiếp nào nữa không, anh không muốn xa em thêm lần nào nữa."
Những động tác vùng vẫy của tôi khựng lại, tôi cảm thấy trái tim mình như bị x/é nát:
"Anh chắc chắn chúng ta có thể ở bên nhau sao?"
Mặc dù tôi không nhớ gì về hai kiếp trước nhưng một năm qua đã đủ làm tôi mệt mỏi rồi.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, khỏe mạnh và làm một người vô danh tiểu tốt.
Nếu cứ dính líu với Từ Thanh Túc, liệu tôi có thực sự được sống yên ổn không?