Chương 7
Nói đến đây, tình hình hiện tại có chút phức tạp.
Tôi bế con của nam chính, cầu hôn em trai của anh ta.
Điều kỳ lạ chính là em trai anh ấy còn thản nhiên đồng ý!
Vào lúc tan tầm buổi tối, Lục Trầm đã gọi tôi là “vợ”, tôi có thể nhìn thấy vầng hào quang bao phủ quanh đầu anh.
Tôi không hiểu tại sao Lục Trầm lại biết.
Nói đến qu/an h/ệ tình cảm của tôi và anh trai anh.
Vì sao còn đồng ý nhận giấy kết hôn cùng tôi.
Với băn khoăn trong lòng, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để tâm sự với Lục Trầm.
Chuyện này cứ thế kéo dài cho đến bữa tiệc của nhà họ Lục.
Thân là vợ của Lục Trầm, ta không thể không có mặt.
Hôm đó Lục Thâm cũng đến, bạn nữ anh ta đưa đến đương nhiên là Bạch Nguyệt.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao lúc đó Bạch Nguyệt lại tự tin bước đến tận cửa nhà Lục Trầm như vậy.
Ban đầu tôi cho rằng Lục Thâm có vai trò là trung tâm điều hòa, thì ra anh ta chỉ đang chăm chỉ đi theo cốt truyện thôi.
Giờ khắc này, không biết vì sao sự chán gh/ét của tôi với Lục Thâm lại giảm đi.
Những người được mời đến dự tiệc đều là những doanh nhân có qu/an h/ệ làm ăn với nhà họ Lục.
Lục Trầm đưa tôi đi chào hỏi mọi người.
Nhưng cho dù tôi đi đến đâu cũng có cảm giác có người đang nhìn tôi.
Quan sát xung quanh.
Là Lục Thâm.
Đương nhiên Bạch Nguyệt cũng chú ý tới sự thất thần của Lục Thâm.
Anh ta lấy cớ mời rư/ợu đi đến gần tôi “Cô giỏi thật.”
Lời buộc tội không biết từ đầu, nhưng tôi mỉm cười đưa ly nước chanh trên tay lên đáp lại “Như nhau thôi.”
Đi một vòng với Lục Trầm khiến tôi cảm thấy khá mệt.
Lục Trầm để ý đến tôi và nói: “Em qua bên kia nghỉ ngơi đi. Tôi chào hỏi rồi quay lại tìm em.”
Tôi gật đầu, đi về phía khu đồ ngọt.
Còn chưa đến thì Lục Thâm đã lại gần “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi không nhúc nhích.
Lục Thâm mím môi: “Nếu không muốn chuyện của chúng ta bị phát hiện, làm x/ấu mặt Lục Trầm thì ra đây với tôi.”
Sau mấy ngày, Lục Thâm rõ ràng đã bình tĩnh hơn.
Ánh mắt anh ta dừng lại ngay dưới cái bụng nhỏ của tôi: “Có mệt không, có cảm thấy cơ thể khó chịu không?”
Sau vài lần gặp, Lục Thâm thấy mũi tôi không phải mũi, mắt không phải mắt. Đột nhiên quan tâm như vậy làm tôi hơi ngạc nhiên.
Tôi không trả lời câu hỏi đó mà nói: “Gọi tôi qua đây có chuyện gì sao?”
Lục Thâm rũ mắt chỉnh tay áo: “ Em đã đạt được mục đích rồi, chỉ cần em rời khỏi Lục Trầm và quay về bên tôi, tôi có thể cho em danh phận.”
Anh ta ngừng lại, rồi nói: “Kết hôn với em.”
Câu nói này khiến tôi bật cười: “Mạnh dạn hỏi một câu, quý ngài bên đấy có quyền thừa kế không?”
“Lý Miên, em không cần hành động theo cảm tính. Tôi biết em và A Trầm ở bên nhau là vì để chọc tức tôi, cũng là để đứa con có thể sinh ra một cách thuận lợi. Tôi sẽ đồng ý với em, c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với Bạch Nguyệt, chuyện trước kia của em tôi cũng bỏ qua, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
“Không cần, anh thích ai, muốn cùng ở bên ai không liên quan đến tôi. Tôi và Lục Trầm ở bên nhau cũng không phải để trêu tức anh. Đúng rồi, trước đây tôi đã nói với anh rồi, quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, về sau tôi phải gọi anh là anh hai, anh gọi tôi là em dâu, qu/an h/ệ của chúng ta chỉ có thế mà thôi.”
Nói xong tôi xoay người.
Lại thấy Lục Trầm đứng cách đó vài bước nhìn tôi.
Vẻ mặt u ám khó tả.
Thấy tôi lại gần, dường như anh đã thở phào nhẹ nhõm, anh nắm lấy tay tôi và bất giác r/un r/ẩy.
Tôi do dự rồi chớp mắt hỏi: “Có phải anh biết được chuyện gì rồi không?”
“Tôi chưa biết gì cả, tôi chỉ biết em là vợ của anh.”
Vậy là anh đã biết.
Tôi cũng không biết làm sao vậy, giờ khắc này đột nhiên rất muốn bật khóc.
Nhẹ nhàng nhón chân, tôi ghé vào bên tai: “Hiện tại tôi đã đến giữa giai đoạn rụng trứng, bác sĩ nói chỉ cần nhẹ một chút…”
Hơi thở của Lục Trầm đột nhiên trở nên gấp gáp.
Anh hiểu ý tôi, kéo tôi ra khỏi nhà họ Lục mà không nói một lời.
“Bữa tiệc…”
“Không cần lo.”
Ánh đèn trong nhà mờ nhạt.
Tôi đỏ mặt nhìn người đàn ông trước mặt.
Hình ảnh trong giấc mơ đã trùng khớp với hiện thực lúc này.
Tôi nằm trên người Lục Trầm, đột nhiên nghĩ đến nốt ruồi bên xươ/ng hông.
Lúc tận mắt x/á/c nhận điều đó, tôi còn chớp mắt kinh ngạc, hôn lên theo bản năng.
Trong khoảnh khắc hôn nhau, Lục Trầm kêu lên.
Khóe mắt tôi đỏ hoa, ngửa đầu hỏi anh: “Có phải chúng ta từng gặp nhau không?”
“Không phải Lý Miên và Lục Trầm, mà là… tôi và cậu.”
Tôi biết vấn đề của tôi rất kỳ quái.
Ngay cả chính tôi cũng không hiểu bản thân nói gì.
Lục Trầm không trả lời mà xoay người ôm lấy tôi.
Đêm đó tôi lại nằm mơ.
Tôi với Lục Trầm vẫn ở trong khách sạn cũ.
Trời đã tối, người đàn ông bên cạnh tôi đứng lên mặc quần áo.
“Còn nhớ rõ tên tôi không?”
Tôi gật đầu: “Lục Trầm.”
Anh nói: “Tôi cưới em, em chờ tôi.”
Tôi nói: “Được.”