Chương 7
Tối hôm đó, tôi vẫn gửi tin nhắn cho Lâm Nghiễn Thanh như thường lệ, tuy cậu ấy không trả lời nhiều nhưng ít nhất cũng không còn chặn tôi nữa.
Vừa gửi đi mấy tin nhắn, hệ thống đột nhiên nói:
[Bạn thân mến, đừng gửi nữa, hôm nay nhân vật chính thụ đến quán bar làm thêm, còn có một nhân vật chính công, tôi đề nghị bạn nhanh chóng tới ngăn cản bọn họ làm quen.]
Nghe vậy, tôi lập tức rời khỏi giường, thay quần áo, hỏi hệ thống địa chỉ rồi nhanh chóng chạy tới.
Ch*t ti/ệt, bây giờ tôi thật muốn làm Lâm Nghiễn Thanh trở thành một chiếc móc khóa và đeo nó mỗi ngày.
Không chú ý một chút liền bị người khác nhắm trúng, tôi thật sự mệt mỏi.
Người chủ trước của quán bar nơi Lâm Nghiễn Thanh làm thêm thường xuyên đến đó và hiện là khách VIP.
Ngay cả người bảo vệ ở cửa cũng nhận ra tôi.
Vừa tới cửa, nhân viên bảo vệ đã mỉm cười và nói với tôi: “Chào mừng Thời thiếu gia đến chơi”.
Khó trách có thẻ.
Tôi đã có thông tin liên lạc của người quản lý và gọi cho anh ta, một lúc sau, người quản lý liền tươi cười đến nghênh đón tôi.
"Đã lâu rồi không thấy Thời thiếu tới chơi."
Tôi cũng lười chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: “Lâm Nghiễn Thanh của các người đang ở đâu?”
"Cậu ấy là nhân viên pha chế mới của chúng tôi, không ngờ lại quen biết anh Thời, tôi dẫn anh đến đó."
Nói xong, người quản lý làm động tác “mời”.
Tôi đi theo người quản lý đến nơi Lâm Nghiễn Thanh làm việc.
"Thời thiếu gia, chính là chỗ này, người đó ở quầy bar bên kia."
Người quản lý chỉ cho tôi hướng đi đến quầy bar.
Tôi nhìn sang và thấy Lâm Nghiễn Thanh đang chăm chú nhìn ly rư/ợu trong tay, bàn tay thon dài và khéo léo của cậu ấy đang cầm một chiếc thìa bạc khuấy rư/ợu trong ly.
Ánh sáng mờ ảo, tôi không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy một đường nét đẹp mắt.
Trước mặt cậu có không ít người vây quanh.
Tôi bảo người quản lý trở về, rồi đi về hướng Lâm Nghiễn Thanh.
Khi đến gần, tôi phát hiện ra một người đàn ông khí độ bất phàm đang ngồi trước mặt Lâm Nghiễn Thanh.
Người đàn ông nâng ly rư/ợu lên, chống cằm nhìn Lâm Nghiễn Thanh.
Khi đi ngang qua, tình cờ nghe được lời anh nói: “Uống ly rư/ợu này xong, em đi cùng anh được không?”
Tôi nhất thời nổi trận lôi đình.
Có cảm giác như vợ mình đang bị người khác trêu chọc.
Hệ thống nhắc nhở: [Đây là một trong những nhân vật chính, Cố Vũ Đình, chủ tịch tập đoàn Cố thị, ly rư/ợu của anh ta đã bị bỏ th/uốc mê. ]
Đúng như dự đoán, chính là nhân vật chính công.
Còn dám bỏ th/uốc, thật sự là to gan lớn mật.
Cũng may tôi đã đến.
Tôi bước tới đẩy mấy người sang một bên, đẩy Cố Vũ Đình một cái, một nửa ly rư/ợu trong tay anh ta lập tức đổ mất một nửa.
Sắc mặt Cố Vũ Đình lập tức tối sầm lại, ánh mắt không vui nhìn tôi.
Lâm Nghiễn Thanh có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đến.
Tôi cũng lười để ý tới biểu tình của Cố Vũ Đình.
Sau đó, tôi nhếch môi cười với Lâm Nghiễn Thanh: "Bảo bối, một ly rư/ợu tốn năm nghìn hai, cho anh thêm mấy ly, hửm?"
Nói xong, tôi lấy trong túi ra một xấp tiền, đưa tay nhét vào túi trước ng/ực Lâm Nghiễn Thanh.
"Nói đi, có muốn tiền lớn của thiếu gia nhét đầy túi nhỏ của em không?"
May mắn thay khi đến tôi đặc biệt mang theo một túi tiền để khoe.
Lâm Nghiễn Thanh chỉ cúi đầu nhìn ly rư/ợu trong tay, hỏi: “Thiếu gia muốn uống gì?”
Tôi đang định nói thì Cố Vũ Đình ngắt lời tôi: “Tôi đến trước, xin thiếu gia đừng quấy rầy chúng tôi được không?”
Cơn gi/ận của tôi vất vả lắm mới ng/uôi ngoai, giờ lại nổi lên.
Nhân vật chính công ch*t ti/ệt này thực sự muốn tăng cường sự hiện diện của mình?
Tôi chế nhạo: "Ly rư/ợu của anh có vấn đề gì à? Dùng th/ủ đo/ạn này để bắt người ta theo mình, thật là hèn hạ."
Mặt Cố Vũ Đình biến sắc, nhưng dù sao cũng đã làm tổng giám đốc được mấy năm, vẻ mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Nếu em ấy chịu đi cùng tôi thì ly rư/ợu này chỉ là thứ để em ấy vui lên mà thôi.”
Nói xong, hắn nhìn Lâm Nghiễn Thanh, nở nụ cười thành thục và tao nhã:
"Anh hỏi lại, em có nguyện ý đi cùng anh không? Anh có thể cam đoan cả đời em có đủ cơm ăn áo mặc."
Tôi nhìn Cố Vũ Đình như nhìn một chú hề.
Tôi cho Lâm Nghiễn Thanh cả một tầng người ta cũng không cần, huống chi là anh ta cầm ly rư/ợu không giá trị.
Quả nhiên, Lâm Nghiễn Thanh lạnh lùng từ chối: “Xin lỗi, tôi không muốn.”
Ngay lập tức tôi buông ra một tiếng cười chế giễu.
"Xin lỗi, tôi không nhịn được."
Nụ cười trên mặt Cố Vũ Đình lập tức biến mất.
"Em ấy không đi cùng tôi,lẽ nào anh có thể khiến em ấy cam tâm tình nguyện đi theo anh sao?" Cố Vũ Đình quay đầu hỏi tôi.
Trong mắt hắn tràn đầy "Tôi không có được thì làm sao anh có được?"
Chiêu này thực sự có tác dụng với tôi, trong nháy mắt kí/ch th/ích lòng hiếu thắng của tôi.
Tôi gi/ật lấy ly rư/ợu trong tay Cố Vũ Đình, đưa cho Lâm Nghiễn Thanh:
“Em có nguyện ý không?”
Ánh mắt tôi mang theo chút đe dọa nhìn Lâm Nghiễn Thanh.
Thành thật mà nói, trong lòng tôi cũng không yên.
Nếu cậu ấy từ chối tôi, tôi sẽ bỏ mặc cậu ấy một tuần.
Quần chúng ăn dưa xung quanh đang chờ đợi phản ứng của Lâm Nghiễn Thanh.
Lâm Nghiễn Thanh nhìn nửa ly rư/ợu trong tay tôi, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Khoảng nửa phút sau, cậu ấy cầm lấy và uống một hơi cạn sạch.
"Nguyện ý."
Sắc mặt Cố Vũ Đình lập tức đen như đáy nồi.
Tôi đắc ý nhìn hắn một cái.
"Ta chính là có thể làm cho em ấy cam tâm tình nguyện."
Sau đó lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho quản lý: [Tối nay tôi sẽ đưa anh nhân viên pha chế nhỏ này đi. ]
Gửi xong, tôi quay người bước vào quầy bar, nắm tay Lâm Nghiễn Thanh dẫn người ra khỏi quán bar.
Hahahahaha, mấy ngày nay tôi đã sớm xem phần hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu, bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể thực hành được, thật phấn kích thật phấn khích.
Nụ cười trên môi còn khó ép hơn AK, sau khi lên xe, tôi quay lại hỏi Lâm Nghiễn Thanh: "Bảo bối, chúng ta đi đâu? Nhà em hay nhà anh?"
Mặt Lâm Nghiễn Thanh hơi ửng đỏ, sắc mặt như hoa đào, khí chất lạnh lùng cũng không còn chút nào.
Tôi không thể không nuốt nước bọt, dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cảm thán trước khuôn mặt kinh diễm của cậu ấy.
"Nhà tôi."
Cậu ấy nói địa chỉ.
Nói xong hắn nhắm mắt lại, hô hấp có chút dồn dập.
Tôi sợ trên đường đi th/uốc sẽ có tác dụng nên sau khi cậu ấy nói địa chỉ tôi liền nhanh chóng lái xe tới đó.
Nhưng tôi không dám lái xe quá nhanh, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ trở thành một cặp đôi uyên ương liều mạng.
"Bảo bối, nhịn một chút, sẽ đến đó sớm thôi."
Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi nhìn Lâm Nghiễn Thanh đang thở gấp và an ủi.