Chương 3
Phó Đông nói, khi nào kịch bản không bận, hắn sẽ thu xếp thời gian để quay lại.
Lúc đầu, hắn quả thực giống như lời đã hứa, mỗi tuần một lần.
Nhưng khi hắn gặp và quen với nữ chính, ngày càng gắn bó với thế giới kia, tần suất quay lại của hắn cũng giảm dần.
Cũng giống như lần này, tôi đã đợi ba tháng mới thấy hắn quay lại một lần.
“Anh ở trong cuốn sách,
Có phải đã gặp phải khó khăn gì không?” Khi đang được hắn ôm trong vòng tay, tôi lo lắng mà hỏi.
Phó Đông hiếm khi đề cập đến bất cứ điều gì về thế giới kia với tôi.
Hắn nói rằng hắn sợ tôi sẽ có những suy nghĩ lung tung.
Vì thế hắn chỉ trả lời ngắn gọn: “Có chút khó khăn, xuất hiện thêm mấy đối thủ đáng g/ớm.”
Tôi tò mò: “Cuốn sách mà anh xuyên không là loại sách gì vậy? Huyền huyễn? Truyện cổ tích? Lãng mạn? Khoa học viễn tưởng?"
Phó Đông suy nghĩ một lát, giống như đang cân nhắc lời nói:
“Nó có thể được coi là một… nguyện vọng viển vông lý tưởng.”
“Nghe như là khoa học viễn tưởng nhỉ.” Tôi nói một cách như lẽ tự nhiên, “Nếu như em cũng có thể xuyên không vào trong sách giúp anh thì tốt rồi.”
Trong mắt Phó Đông hiện lên vẻ không vui, giọng nói càng lạnh lùng hơn.
“Nếu em mà đi tới đó, chúng ta không còn cách nào mà qua được rồi.”
“Tại sao chứ?” Tôi muốn tận dụng cơ hội để tìm hiểu thêm về thế giới đó.
Phó Đông lại không nguyện ý nói chuyện nữa.
Hắn chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn một cách tinh tế.
“Hụ…” Tôi bị hắn hôn làm cho mê muội đi/ên đảo.
Kỹ năng hôn của hắn, dường như đã tiến bộ rất nhiều.
Học nó từ đâu ra, tôi không cũng không muốn nghĩ tới cho lắm.
Phó Đông đột nhiên dừng lại, cau mày.
“Mồ hôi của em, tại sao lại có mùi hôi chứ?”
“Cái gì?” Tôi bối rối trước câu hỏi đột ngột của hắn, vô thức giơ tay lên ngửi, “Cũng còn ổn mà nhỉ… em vì chạy về gặp anh nên có đổ chút mồ hôi.”
Phó Đông thất vọng lắc đầu, đáp:
“Những người phụ nữ khác đổ mồ hôi như mùi dâu vậy, tại sao em lại không như vậy chứ?”
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, choáng váng.
Tôi và Phó Đông là mối tình đầu của nhau.
Bây giờ, hắn lại đề cập đến “những cô gái khác”.
Đại khái đó là … cô gái nhỏ bé trong thế giới kia nhỉ?
“Nữ chính mà anh đang chinh phục, mồ hôi có mùi dâu tây à?” Tôi nhìn hắn chằm chằm, “Anh nếm qua mồ hôi của cô ấy sao?”
Phó Đông sửng sốt, nhanh chóng phủ nhận:
“Làm sao có thể chứ? Anh chỉ nói vậy thôi.”
“Có lẽ đó là mùi nước hoa, anh ngửi thấy khi đi ngang qua.”
“Anh yêu em nhiều như vậy, làm sao có thể chạm vào người phụ nữ khác chứ?”
“Vãn Đường, em phải tin anh.”
Hắn nhiệt tình giải thích, đ/á/nh lạc hướng kể nhiều câu chuyện một cách chân thành.
Nhưng vẻ gh/ét bỏ trong mắt hắn khi tôi đổ mồ hôi vì nụ hôn vừa rồi là không thể phủ nhận.
Cảm giác rung động quyến rũ, cuối cùng vẫn là mất đi rồi.
Sau một hồi im lặng, máy truyền tin trên cổ tay Phó Đông sáng lên.
“Cốt truyện cần anh, anh phải đi rồi. Tuần sau sinh nhật em anh lại quay về.”
Phó Đông nắm tay tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Vãn Đường, em đừng suy nghĩ nhiều, an tâm đợi anh được không?”
Tôi nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đó làm tôi vô thức.
Đôi mắt đen làm tôi rung động lần này đến lần khác của hắn tràn ngập sự mong đợi.
Chúng tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm khó quên, trải qua biết bao năm tháng khó khăn.
Có lẽ, thực sự là tôi đã nghĩ quá nhiều.
“Anh đi đi, em sẽ đợi anh.” Tôi mỉm cười giả vờ thoải mái.
Phó Đông thở phào nhẹ nhõm một cách hiển nhiên rõ ràng: “Vạn Đường thật ngoan.”
Sau đó hắn nhấn nút thay đổi máy, giống như vô số lần trước, hắn biến mất khỏi mắt tôi ngay lập tức.
Trong căn phòng trống, tôi bị bỏ lại một mình, bắt đầu một vòng chờ đợi mới.