Chương 15
冰糖荔枝
Cập nhật:
Cẩn thận chăm sóc hơn nửa tháng, Tiểu Bạch đã m/ập hơn trước một vòng.
Nhưng Lâu Tuân thậm chí còn chưa từng nhìn thấy nó.
Chiêu mỹ miêu kế này của tôi không dùng được rồi.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định ôm mèo đi tìm Lâu Tuân.
Cứ nói tôi đột nhiên có việc không nuôi được Tiểu Bạch nữa, nếu cậu còn không chịu nuôi nó, chăm sóc không đủ nhất định nó sẽ ch*t trong mùa đông này.
Dù sao vẫn là năm 2013.
Sau khi chạy đến một nơi đã khá xa nhà tôi hoàn toàn mất phương hướng, cứ xoay vòng vòng giống một con ruồi không đầu.
Tôi bảo tài xế dừng xe lại, tự mình xuống xe ôm Tiểu Bạch đi vào trong hẻm nhỏ lộn xộn của khu dân cư.
Nơi này không gian chật chội, lầu ống san sát, góc phía nam có một trại trẻ mồ côi, là nơi Lâu Tuân ở lúc nhỏ.
Cũng là nơi cậu ấy bị bỏ rơi.
Tiếng rao hàng rong cùng tiếng vui cười tức gi/ận mắ/ng ch/ửi của các người qua đường trộn lẫn thành một mảng, mùi vị cá ch*t tôm nát cùng rau quả th/ối r/ữa tràn ngập trong không khí, ngay cả mặt đất cũng gồ ghề khó chịu.
Tiểu Bạch ghé vào trong lòng tôi xoay xoay, liếm liếm lòng bàn tay tôi.
Tôi thở dài, sờ sờ đầu nó, tiếp tục đi về phía trước.
Kiếp trước, Lâu Tuân trong ấn tượng của mọi người, là tướng mạo tinh xảo quý phái, thái độ làm người luôn luôn chu đáo khéo léo lại không mất tình nghĩa.
Ở trên thương trường thì rất biết chọn thời điểm, ngay cả khi còn trẻ như vậy đã có thể dễ dàng đối phó với các doanh nhân kỳ cựu hơn, năng lực có thừa.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà xét, người bên ngoài thật đúng là rất khó tin, cậu từ nhỏ lớn lên ở nơi như thế này.
Rẽ trái rẽ phải đi một đoạn đường rất dài, tôi dừng lại trước một tòa nhà đổ nát khó coi vô cùng nổi bật.
Đoán chừng tòa nhà hai lầu này, cánh cửa bên trái đi vào chính là nhà Lâu Tuân.
Tôi nhấc chân vừa mới chuẩn bị đi lên, bên trong cửa sắt cách âm không tốt lắm liền truyền ra một trận tiếng đ/ập nồi niêu xoong chảo.
Sau đó một đôi nam nữ trung niên sắc bén mắ/ng ch/ửi lẫn nhau vang lên.
“Trong nhà máy muốn c/ắt giảm công nhân, tôi có biện pháp gì, ông hét cái gì chứ?”
“Tên chủ nhiệm Ngô kia c/on m/ẹ nó là một con chó ỷ thế hiếp người, ông có bản lĩnh tìm hắn đi nói lý lẽ đi.”
“Còn có nó nữa! Năm đó tôi nói đừng có nhận nuôi cái thứ tai tinh này, ông lại không nghe, mẹ nó năm đó là cái gì không phải ông không biết, hiện tại thì tốt rồi, bên người còn phải mang theo một cái của n/ợ.”
Nghe nội dung tranh cãi, ng/uồn gốc của âm thanh này, tám chín phần mười, chính là cha mẹ nuôi hiện tại của Lâu Tuân.
Tôi dừng bước, do dự một lát, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Lâu:
“Tôi muốn gặp cậu, qua đây thăm cậu.”
“Đang ở dưới lầu nhà cậu.”
“Cũng mang Tiểu Bạch đến.”
Sau vài giây, Lâu Tuân trả lời: “Được, chờ một chút.”