Tôi không nhớ rõ ngày đó mình ra khỏi viện dưỡng lão như thế nào, lại làm thế nào mà hiện tại đang đứng dưới tòa nhà đổ nát này. Lúc đến thì trời đã tối. Tôi định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâu Tuân, nhưng trước mắt tối sầm lại, căn bản không thấy rõ chữ. Chỉ có thể lảo đảo mò mẫm đi về phía trước. Hai ngày trước đi học, cô gái đưa thư tình cho tôi nói với tôi: Tôi thật sự có thể gặp lại sao? Cơ thể không ngừng r/un r/ẩy, tôi cố sức giơ tay lên, cẩn thận từng li từng tí muốn đi xuống lầu. Cậu ấy như là vốn định đưa tay đẩy tôi ra, nhưng lại đột nhiên dừng động tác. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Lâu Tuân khó tin, giọng nói r/un r/ẩy vang lên: “Hạ Ngộ, cậu… khóc sao?”