Dù đôi lúc muốn bỏ cuộc, muốn đùng đùng nộp đơn xin nghỉ việc.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ấy với khuôn mặt đó đưa tiền cho tôi, tôi lại nhịn được.
Người đẹp mà… dù khó chiều nhưng nhìn cũng đã mắt lắm.
Tôi kèm cậu ấy từ năm nhất cấp ba đến hết kỳ hai năm hai, cuối cùng cậu cũng lọt vào top 30 toàn khối, được xếp chung lớp với tôi.
Dù là vừa đủ điểm leo lên từ đáy bảng.
Nhưng cậu ta vẫn vui vẻ chất hết đồ đạc dọn sang, ném tiền ra bắt bạn cùng bàn cũ đổi chỗ.
“Thế này thì ngày nào cũng có thể hỏi bài cậu được rồi.”
Vẻ kiêu ngạo của chú công tử đài các hiện rõ khi cậu dựa lưng vào bàn học, dây chuyền lấp lánh, cười đắc chí với tôi.
Lo cho trái tim mình, tôi dè dặt hỏi: “Cũng… không cần thiết đâu?”
Trình Nghiễm Thu nhoẻn miệng cười, chợt nhíu mày: “Cậu không muốn ngồi cùng tôi à? Tiếc thằng bạn cũ lắm hả?”
“Ờ… Tôi ngồi với ai cũng được.”
Nhưng ngồi với cậu ta dễ tức nghẹn m/áu.
Cậu ấy biến sắc, tống hết sách vở trên bàn vào ngăn tủ, đạp cửa bỏ đi.
Khi quay lại, cậu khắc một vạch phân chia rồi khắc tên mình lên bàn.
Bảo rằng đã khắc tên thì đây là chỗ ngồi của cậu, cấm tiệt ai động vào.
Còn dặn tôi không được vượt vạch, cũng đừng hòng đụng đồ của cậu.
Mỗi lần tay tôi lỡ chạm qua vạch một chút, cậu lại dùng bút chọc một phát.
Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu vì sao công tử nhà giàu này lại đỏ mặt, định đến kỳ nghỉ làm thêm ki/ếm tiền m/ua quà tặng cậu ấy để dỗ dành.
Thế nhưng sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, món quà và bức thư tôi soạn vẫn nằm nguyên trong ngăn bàn.
— Trình Nghiễm Thu nghỉ học.
Cậu ấy gặp biến chứng khi phân hóa, được gia đình đưa ra nước ngoài chữa trị.
Những tin nhắn tôi gửi như đ/á ném ao bèo, tình hình hiện tại của cậu tôi cũng chẳng biết gì.
Hai chúng tôi như hai đường thẳng chớp nhoáng giao nhau, từ khoảnh khắc đó bắt đầu hướng về hai phía khác nhau, không còn điểm chung.
Cậu ấy tiếp tục làm thiên chi kiêu tử, còn tôi cuối cùng cũng vượt vũ môn, đỗ đại học trọng điểm, sự nghiệp thành công.