Chương 6

元元满满
Cập nhật:
Tôi còn chưa kịp nói gì. Cậu ấy đã gi/ận dữ đuổi tôi ra khỏi phòng ngủ. Tôi đứng nán lại trước cửa một lúc, nhắc nhở: "Cậu nhớ sấy tóc cho khô, có việc gì cứ gọi tôi." Trong phòng vẳng ra tiếng đáp khàn khàn. Trình Nghiễm Thu đang bực dọc, tôi đành đợi sáng mai mới bàn chuyện đám cưới. Nửa tháng sau đó, từ chọn địa điểm, đặt vest, chọn nhẫn cưới đến lên danh sách khách mời... mọi thứ đều do một tay cậu ấy xử lý. Cậu chê gu thẩm mỹ của tôi tệ, khăng khăng đời người chỉ có một đám cưới nên phải hoàn hảo tuyệt đối. Nhìn cậu tất bật ngược xuôi, tôi lại rảnh rỗi thảnh thơi. Đêm trước hôn lễ, tôi đưa cậu về nhà họ Trình dùng cơm. Dù qu/an h/ệ giữa cậu và gia đình không mấy tốt đẹp, lần này họ đón tiếp nhiệt tình đến lạ. Vừa bước vào cổng, phu nhân họ Trình đã níu tay cậu dò xét khắp người, mắt lệ nhòe: "Nghiễm Thu, con g/ầy hẳn đi." Bà ta tỏ vẻ xót thương, nhưng Trình Nghiễm Thu chỉ khẽ nhếch môi, rút tay về với vẻ lạnh nhạt: "Mẹ nhìn nhầm rồi. Phó Văn Thâm chăm sóc con rất chu đáo." Cậu quay sang nói như xoáy vào không khí ngột ngạt: "Con đói rồi, ăn cơm được chưa?" Trình phụ nhíu mày toan nói điều gì, nhưng kịp nén lại, vẫy tay bảo người giúp việc dọn mâm. Trong bữa ăn, phu nhân họ Trình không ngừng gắp đồ cho cậu, những lời yêu thương tràn ra như suối. Đối lập với sự săn đón ấy, chính người con ruột lại trở nên xa lạ giữa căn phòng. Trình Nghiễm Thu cúi đầu ăn uống, dửng dưng như không nghe thấy. Ông Trình vài lần dò la, khéo léo hỏi về khoản ba tỷ định chuyển vào tài khoản khi nào. Tôi đẩy lại gọng kính, nhoẻn miệng cười hiền: "Dù thời nay không còn nặng lễ nghĩa, nhưng Nghiễm Thu rốt cuộc sẽ gắn bó cả đời với tôi. Ba tỷ là quà cưới tôi dành cho cậu ấy, đương nhiên sẽ chuyển vào tài khoản sau lễ thành hôn." ... Mặt ông Trình đột nhiên biến sắc, gượng gạo nói: "Nghiễm Thu tiêu xài thoáng tay, cậu đừng đưa nhiều tiền thế. Theo tôi nên..." "Không sao, tôi thích để cậu ấy tiêu." Tôi ngắt lời, khóe môi cong lên ý nhị: "Bỏ ra ba tỷ để m/ua trọn cả đời cậu ấy, tính đi tính lại vẫn là hời." Trình phụ mặt xám như tro, nhưng Trình Nghiễm Thu lại nhìn tôi bật cười. "Trời sinh miệng lưỡi mật ngọt." Cậu liếc mắt, bóc con tôm bỏ vào bát tôi: "Ăn nhiều vào."