Chương 11

我皆风月
Cập nhật:
Kể từ hôm đó, Hạ Ngôn Tẫn đã không đến thăm tôi trong bệ/nh viện suốt một thời gian dài. Nhưng tiền vẫn đều đặn được chuyển vào tài khoản của tôi. Bố tôi và Thẩm Tư Mộc lén đến tìm tôi vài lần mà không để Thẩm Tư Thịnh biết. Họ đến chỉ vì một mục đích đơn giản: muốn có được thẻ ngân hàng mà Hạ Ngôn Tẫn đã đưa tôi. Nằm trên giường bệ/nh mãi cũng chán, tôi quyết định xem màn "phụ tử tình thâm" của hai cha con này để g i ế t thời gian. Khi bị họ làm phiền quá mức, tôi gọi ngay cho Thẩm Tư Thịnh bảo cậu ta đến đón người về. Lúc Thẩm Tư Thịnh đến bệ/nh viện, trông cậu ta có vẻ mệt mỏi, mắt t h â m q u ầ n g như thể đã lâu rồi không có giấc ngủ tử tế. Thế nhưng cách ăn mặc của cậu ta lại vô cùng chỉn chu, như thể đã dành thời gian chuẩn bị kỹ càng. "Hắn không đến sao?" Thẩm Tư Thịnh quét mắt nhìn khắp phòng bệ/nh, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Ai cũng hiểu rõ "hắn" mà cậu ta nhắc đến là ai. Tôi không đáp lại, chỉ phất tay ra hiệu cho cậu ta đưa hai cha con họ rời khỏi. "Thẩm Vi!" Trên đường rời đi, Thẩm Tư Mộc - người trước đó còn ra vẻ yếu đuối mong manh như hoa tường vi - bất ngờ quay lại, chạy đến trước mặt tôi, ánh mắt đầy c ă m h ậ n. "Chị rõ ràng rất giàu, chỉ cần chị đưa cho chúng tôi một ít thôi thì cuộc sống của tôi và bố sẽ không tệ như bây giờ—" "Đó là những gì mà các người đáng phải chịu." Tôi lạnh lùng ngắt lời cô ta, khẽ giơ tay, thấy cô ta lập tức c o r ú m người lại vì s ợ hãi. Tôi cười, từ tốn chỉnh lại cổ áo của cô ta, vỗ nhẹ lên vai, giọng trầm thấp: "Dù sao, danh phận tiểu thư nhà họ Thẩm giờ đây chỉ còn lại mình cô thôi, không phải sao?" Mặt Thẩm Tư Mộc tức khắc t á i n h ợ t. Cô ta t r ừ n g m ắ t nhìn tôi, một lúc sau mới nén được cảm xúc, giọng khàn khàn đầy c ă m g h é t: "Chị sẽ không đ ắ c ý lâu đâu!" Tôi chẳng bận tâm. Thẩm Tư Mộc, thậm chí còn chẳng đáng là một trò hề. Ít nhất trò hề còn khiến tôi vui vẻ một chút.