Chương 12
Cuối cùng, Hạ Ngôn Tẫn cũng không kiềm lòng nổi mà đến thăm tôi, đúng vào ngày tôi xuất viện.
"Tôi cứ tưởng anh sẽ không đến." Tôi l i ế c nhìn thoáng qua Hứa Chi Tuyết đang đứng bên cạnh hắn, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Hạ Ngôn Tẫn n h í u m à y, nhấn mạnh: "Thẩm Vi, hiện tại tôi mới là người chu cấp cho cô đấy!"
"Phải, phải rồi," tôi ngáp dài, nghiêng người lại gần hắn, ánh mắt t r ê u c h ọ c: "Thế kim chủ đại nhân có muốn dính c h ặ t với tôi không?"
Tôi chỉ đ ù a một câu bâng quơ, nhưng không ngờ lần này lại không thấy dáng vẻ vừa t h ẹ n vừa t ứ c của hắn như tôi dự đoán.
Hắn chỉ l i ế c nhìn Hứa Chi Tuyết, rồi khẽ ngẩng cao đầu, ánh mắt có chút đắc ý, giọng điệu pha chút n g ạ o m ạ n vui vẻ:
"Thẩm Vi, tôi biết ngay cô có ý đồ không trong sáng với tôi!"
Tôi: "???"
Nghe thế tôi khựng lại, cơn buồn ngủ bay biến gần hết, đứng thẳng dậy, không giấu được sự buồn cười.
Khi đang thầm nghĩ về việc cái tên k h ờ k h ạ o này cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra chuyện, thì tôi lại nghe hắn nói tiếp, lần này giọng có phần vội vã:
"Cô không chỉ muốn tiền của tôi mà còn t h è m k h á t t h ể x á c tôi nữa!"
Nghe vậy, tôi suýt sặc nước bọt, không ngờ anh lại "thông suốt" nhanh đến vậy.
Tôi "chậc" một tiếng, đáp lại lời hắn: "Đúng rồi, tôi quả thực thèm khát t h â n x á c của anh."
Có lẽ Hạ Ngôn Tẫn không ngờ tôi lại đáp lại thẳng thắn đến vậy, nụ cười trên mặt hắn cứng lại một thoáng, hắn vô thức nhìn về phía Hứa Chi Tuyết.
Tôi cũng nhìn theo, trong lòng hiểu ngay ra chuyện.
Rõ ràng là hắn đã tìm đến một quân sư quạt mo.
Nhận được ánh mắt cầu c/ứu của Hạ Ngôn Tẫn, Hứa Chi Tuyết bước đến bên cạnh tôi, rất tự nhiên khoác tay tôi, cười dịu dàng nói: "A Tẫn vốn hay nói đùa lung tung, Thẩm tiểu thư đừng để ý."
Mặt Hạ Ngôn Tẫn ngay lập tức đen lại.
Hắn bước lên một bước, trong khi tôi vẫn bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Hứa Chi Tuyết.
"Đương nhiên tôi sẽ không để ý những lời đùa như vậy." Tôi nghiêng đầu cười với Hứa Chi Tuyết, rồi khẽ nắm lấy cổ tay cô ta, "Chỉ là tôi vốn có thói quen chủ động khi khoác tay người khác, không biết A Tuyết có phiền không?"
Hứa Chi Tuyết bị câu gọi "A Tuyết" của tôi làm cho bối rối, luống cuống không biết làm sao.
"Nếu A Tuyết không phiền, thì cứ gọi tôi là Vi Vi nhé."
Tôi vẫn giữ thái độ thân thiện với Hứa Chi Tuyết, nhưng ngay sau đó, Hạ Ngôn Tẫn đã c ắ t ngang, giọng đầy b ự c b ộ i.
"Vi Vi này, A Tuyết nọ... hai người quen nhau từ bao giờ mà thân thiết vậy chứ!"
Hắn hừ lạnh, t h ô l ỗ nắm lấy tay tôi, rồi thêm một câu nghe không khỏi có phần lúng túng:
"Thẩm Vi, tôi c ả n h c á o cô, A Tuyết... cô ấy là người của tôi, cô đừng động vào!"
Tôi chỉ "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn để hắn dắt đi, không tiện nhắc nhở rằng đúng ra hắn nên nắm tay Hứa Chi Tuyết lúc này mới phải.