Chương 14
Việc tôi thích Hạ Ngôn Tẫn hoàn toàn là một bất ngờ.
Tôi chưa từng gặp ai có thể thể hiện rõ ràng đến vậy cái gọi là "n g u n g ơ trong sáng" như hắn.
Dường như cụm từ đó sinh ra là để dành riêng cho hắn.
Vậy mà, tôi lại dành chút chân tình hiếm hoi cho Hạ Ngôn Tẫn.
“Câu hỏi này cần tôi suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đây.”
Vì thế, khi Hứa Bạch hỏi vì sao tôi lại thích Hạ Ngôn Tẫn, tôi chống tay lên má, nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc.
Rồi bật cười: “Có lẽ là vì hắn sống rất nhẹ nhàng.”
Cậu út nhà họ Hạ ngay từ khi sinh ra đã ở vạch đích mà mọi người mơ ước.
Hắn có được sự yêu thương của bố mẹ, muốn làm gì cũng được, có thể thoải mái bộc lộ bản thân mình.
Những điều đó, tôi chưa từng có.
“Tất nhiên, quan trọng nhất là hắn đủ ngây thơ, đến mức gần như n g ố c n g h ế c h.”
Rõ ràng, đây không phải lời khen.
Hứa Bạch nghe ra, ánh mắt anh nhìn tôi thoáng chút k ỳ q u ặ c.
Tôi nhún vai, không giải thích thêm.
Dù sao, không ai nghĩ rằng, một tiểu thư nhà họ Thẩm như tôi từng trải qua những ngày tháng k h ố n k h ổ không một xu dính túi.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã “l ừ a” không ít tiền tiêu vặt của Hạ Ngôn Tẫn, thậm chí khiến bố mẹ hắn n g h i n g ờ không biết hắn có đang dính vào chuyện gì x/ấu xa không.
Hạ Ngôn Tẫn mỗi lần đều càu nhàu, nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn để tôi “v/ay tiền”.
Anh chưa bao giờ hỏi tôi cần nhiều tiền vậy để làm gì.
Về sau, còn tự nghĩ cách để đưa tiền cho tôi.
Như bây giờ chẳng hạn.
Khi tôi nói “Năm mươi vạn thật sự không đủ”, Hạ Ngôn Tẫn chẳng chút do dự, lại chuyển thêm tiền vào tài khoản của tôi.
“Tôi hiểu rồi.”
Hứa Bạch im lặng một lúc, gật đầu nhẹ.
Anh ta chủ động đưa tay về phía tôi, “Vậy thì, Thẩm tiểu thư, mong hợp tác vui vẻ.”
Tôi lịch sự đưa tay ra, nhưng ngay giây sau đã bị Hứa Bạch kéo mạnh vào lòng.
Mùi xà phòng nhẹ nhàng bao phủ lấy tôi.
Tôi có thể cảm nhận lồng n g ự c anh ta rung lên theo tiếng cười thích thú của anh ta.
Nụ h ô n nhẹ sắp chạm vào má tôi, nhưng lại dừng lại một cách đầy kiềm chế.
Giọng nói của Hứa Bạch vang lên bên tai, mang theo chút t r ê u c h ọ c:
“Để thể hiện thành ý hợp tác, lần này coi như tôi miễn phí giúp Thẩm tiểu thư nhé.”
Tôi thoáng s ữ n g s ờ.
Còn chưa kịp phản ứng, thì tiếng h é t g i ậ n d ữ của Hạ Ngôn Tẫn đã vang lên:
“Hai người đang làm cái gì vậy!”
Hứa Bạch lập tức buông tay, khuôn mặt tỏ vẻ vô tội xen lẫn khó xử, giống hệt như bộ dạng tôi từng chụp lại của Thẩm Tư Mộc hôm trước.
Anh ta giải thích: “Tiểu Hạ, chỉ là Thẩm tiểu thư không k ì m c h ế được thôi.”
Hay cho một câu “không k ì m c h ế được”.
Tôi bật cười vì tức.