Chương 15
Hứa Bạch rất cần tiền, Hạ Ngôn Tẫn thì lại có nhiều tiền.
Thế là Hứa Bạch đồng ý với Hạ Ngôn Tẫn, đóng giả làm “người trong mộng” của hắn.
Bởi vì Hạ Ngôn Tẫn, trong sự t ự p h ụ của mình, nghĩ rằng nếu tìm một cô gái thật sự, có khi cô ấy lại giả vờ và rồi thật lòng thích hắn, như thế thì phiền phức lắm. Mà hắn thì lại sợ phiền phức.
Hứa Bạch bảo rằng, thực chất Hạ Ngôn Tẫn làm vậy là để c h ọ c t ứ c tôi thôi.
T ứ c vì tôi m ặ t d à y đi theo đuổi Trần Cảnh, thậm chí vì một kẻ c ặ n b ã như anh ta mà g/ãy cả chân.
Chuyện này quả là đúng kiểu mà Hạ Ngôn Tẫn sẽ làm, vậy nên tôi tin lời Hứa Bạch.
Giờ đây, bị Hạ Ngôn Tẫn kéo vào phòng làm việc, đứng trước bàn làm việc của hắn, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thấp hơn hắn nửa cái đầu về khí thế.
Hắn trông thật sự t ứ c g i ậ n, đôi môi mím c h ặ t thành một đường c ă n g t h ẳ n g, không nói lời nào.
Tôi cũng im lặng.
Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng nặng nề như c h ế t c h ó c.
Cho đến khi điện thoại trên bàn vang lên âm báo.
Màn hình sáng lên, một tin nhắn từ Hứa Bạch hiện ra:
“Quên báo với Hạ thiếu rồi, tối nay Thẩm tiểu thư tìm tôi chủ yếu là vì chuyện khác.”
“Cô ấy dự tính tối nay để tôi m ạ n h b ạ o với anh. Nhưng mà chuyện này phải thêm một triệu nữa đấy, Hạ thiếu.”
Đúng là Hứa Bạch làm “trợ thủ” rất khéo léo.
Tôi nhìn sắc mặt Hạ Ngôn Tẫn xanh lại rồi t á i n h ợ t, hắn gần như n g h i ế n r ă n g hỏi tôi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Nếu anh nghĩ cậu ta không làm nổi, ” tôi nhướng mày, đưa ra gợi ý, “sao không để tôi làm?”
Mặt Hạ Ngôn Tẫn đỏ bừng lên ngay tức khắc.
“Thẩm Vi!”
Hắn g i ậ n đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể t r ừ n g m ắ t nhìn tôi.
“Sao anh cứ thích nổi n ó n g thế?”
Tôi thở dài, bước lên một bước, đưa tay chạm vào mắt hắn, đầu ngón tay tôi lại chạm phải một chút ươn ướt.
Tôi bật cười: “Bị tôi c h ọ c t ứ c đến phát khóc rồi?”
“Tôi không có!”
Hạ Ngôn Tẫn quay mặt đi, giọng hơi nghèn nghẹt.
Còn chưa kịp để tôi nói thêm, hắn đột nhiên hỏi trước: “Cô biết thân phận của Hứa Bạch từ khi nào?”
“Tôi chưa từng nghe nói bên cạnh anh lại có người tên Hứa Chi Tuyết, cũng chẳng nghe nói có em gái khóa dưới nào thân thiết với anh hồi đại học.”
“Hồi đại học em đâu có học chung với tôi, sao có thể—”
Hắn nói đến đây thì khựng lại, mặt thoáng c ứ n g đ ờ.
Tôi khẽ cười, nối tiếp lời hắn: “Không phải chỉ những điều này đâu. A Ngôn, anh không thấy tất cả bạn bè của anh đều biết tôi sao?”
Hắn ngồi trên ghế, thế là tôi hơi cúi xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hạ Ngôn Tẫn trông có vẻ n g ẩ n n g ơ.
Hắn vô thức tránh ánh nhìn của tôi, vành tai đỏ bừng lên ẩn dưới mái tóc đen lòa xòa.
“Cô... cô phải chăng là—”
Hạ Ngôn Tẫn lúng túng, nhưng tôi cười, ngắt lời: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Nếu không thì làm sao tôi giành được miếng đất ở phía Tây thành từ tay Hạ thiếu cơ chứ?”
Hạ Ngôn Tẫn luôn muốn chứng minh bản thân trước bố mẹ, miếng đất đó đối với hắn rất quan trọng.
Nhưng cuối cùng lại bị tôi giành lấy.
Tôi thấy sắc đỏ trên mặt hắn lập tức biến m ấ t.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm: “Cô vừa nói gì?”
“Nhà họ Thẩm p h á s ả n rồi, nhưng tôi thì không.”
Tôi đứng thẳng người, mặt vẫn giữ nụ cười, bổ sung thêm: “Ồ, mà quỹ để giành miếng đất đó, phần nhiều lại nhờ vào sự hỗ trợ của Hạ thiếu đấy.”
Hạ Ngôn Tẫn s a s ầ m mặt, lần đầu tiên thật sự g i ậ n tôi:
“Ra ngoài!”
Nhưng hắn thực sự lại quá mềm lòng.
Đến cả chữ “C ú t” cũng không nỡ nói ra.