Chương 18

我皆风月
Cập nhật:
Sau một thời gian không gặp, Hạ Ngôn Tẫn trông chững chạc hơn nhiều. Nhưng có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Vì khi anh ấy vừa mở miệng, nét "ngây thơ k h ờ k h ạ o" nào đó lại hiện ra rõ mồn một. "Một thời gian không gặp, xem ra em vẫn nhiều người săn đón nhỉ." Hắn khẽ hừ lạnh, giọng điệu đầy c h â m c h ọ c. Tôi im lặng, rồi cuối cùng không kiềm chế được mà đáp trả: "Cũng không tệ lắm, dù sao trong số đó có người là anh tự tay đưa tới mà." Hạ Ngôn Tẫn bị tôi làm nghẹn lời. Rõ ràng tôi thấy hắn sắp n ổ i g i ậ n, nhưng không biết vì lý do gì lại cố kìm nén mà hạ giọng, có chút tiếc nuối hiện ra trong lòng tôi. Thực ra, tôi lại rất thích dáng vẻ b ự c t ứ c mà không làm gì được của Hạ Ngôn Tẫn. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến tôi ngạc nhiên: "Bọn họ có thể, tại sao anh lại không thể?" "Anh nói gì?" Tôi nghĩ mình nghe nhầm, nhưng khi ngẩng lên nhìn thì thấy gương mặt anh lộ vẻ t ổ n t h ư ơ n g. Hạ Ngôn Tẫn khẽ mím môi, đôi má dần đỏ lên. Hắn quay đi, nói: "Rõ ràng là anh và em quen nhau lâu nhất, nhưng tại sao em chưa từng tìm đến anh?" "Trần Cảnh thì có thể, ngay cả Hứa Bạch cũng được." "Vậy tại sao anh lại không thể?" Tôi hít sâu, nhắc nhở anh: "Hạ Ngôn Tẫn, em đã l ợ i d ụ n g sự tin tưởng của anh để giành lấy khu đất ở phía tây thành." "Nhưng bố anh đã kể hết cho anh rồi." Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên nâng cao giọng. Hắn có vẻ b ự c b ộ i, vò đầu từng chữ: "Đó là do bố anh yêu cầu em làm, không phải là ý của em." Tôi thật không ngờ chú Hạ lại tiết lộ chuyện này với Hạ Ngôn Tẫn. Dù ban đầu ông ấy đã chủ động yêu cầu tôi giữ kín, đổi lại tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Hạ. Thấy tôi im lặng, cảm xúc của Hạ Ngôn Tẫn rõ ràng dịu lại nhiều. Hắn thậm chí còn tỏ ra vui vẻ: "Bố anh đã kể hết cho anh rồi, vậy nên chuyện này..." "Dù chú Hạ không yêu cầu, tôi vẫn sẽ giành lấy mảnh đất đó với anh." Tôi ngắt lời hắn, cười nhẹ: "Tôi nhận được thông tin chính phủ sẽ thu m/ua khu vực đó để phát triển. Nếu có thể hợp tác trong dự án với chính phủ, lợi nhuận sau này sẽ tính bằng hàng tỷ." "Tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này." Hạ Ngôn Tẫn s ữ n g s ờ nhìn tôi, ánh mắt bối rối như một đứa trẻ. Hắn gần như thốt lên: "Nhưng em chỉ cần nói với anh một câu thôi, anh sẽ không tranh giành với em..." Tôi tránh ánh nhìn đ a u lòng của Hạ Ngôn Tẫn, khẽ đ ù a: "Nhưng như vậy thì chẳng có tác dụng gì trong việc dạy anh cả." Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn: "Cũng khẳng định chúng ta là đ ố i t h ủ không đội trời chung rồi." Đột nhiên, Hạ Ngôn Tẫn nắm c h ặ t tay tôi. Hắn dùng lực rất mạnh, khiến tôi cảm thấy hơi đ a u . Tôi lặng lẽ nhìn Hạ Ngôn Tẫn, không nói lời nào. Cuối cùng, vẫn là hắn buông tay trước. Đôi mắt hắn đỏ hơn cả cổ tay bị hắn nắm c h ặ t của tôi. Dáng vẻ u ấ t ứ c ấy giống như một chú c h ó nhỏ bị mắc mưa dưới mái hiên, đầy thương cảm nhưng không dám lại gần xin chút an ủi, sợ rằng mình sẽ bị g h é t b ỏ. "Chúng ta không phải là đ ố i t h ủ không đội trời chung." Một lúc lâu sau, hắn mới cất giọng, thì thầm nói câu đó. Tôi chợt bật cười, giơ tay xoa nhẹ lên đầu hắn. Giống như những ngày còn bé. Tôi không thể phủ nhận rằng khi đối diện với Hạ Ngôn Tẫn như thế này, lòng tôi lại mềm yếu đi. Thế nên, tôi hỏi hắn: "Hạ Ngôn Tẫn, anh thật sự hiểu tôi sao?" Hạ Ngôn Tẫn mấp máy môi, vẻ mặt lại trở nên n g ơ n g á c.