Chương 17

我皆风月
Cập nhật:
Tối đó, tại buổi dạ tiệc từ thiện, Hứa Bạch xuất hiện bên cạnh tôi với vai trò trợ lý và bạn đồng hành. Tôi nhìn thấy Thẩm Tư Mộc. Cô ta khoác tay một người đàn ông trung niên, diện mạo và trang phục hoàn toàn khác so với lần trước khi ở bệ/nh viện, dường như đã trở lại hình ảnh cô tiểu thư của nhà họ Thẩm trước khi phá sản. Cô ta nhìn thấy tôi, rồi đưa ánh mắt k h i ê u k h í c h. Tôi thu ánh mắt lại, thầm nghĩ dáng vẻ n g u n g ố c này của cô ta chẳng thay đổi chút nào. — Sống dựa vào đàn ông, mãi mãi là cách n g u n g ố c nhất. "Đôi khi tôi cũng nghĩ, giá mà chị có thể giống Tư Mộc một chút thì tốt biết bao." Giọng nói của Thẩm Tư Thịnh đột ngột vang lên. Cậu ta mặc một bộ vest r ư ợ u vang giống tôi, thu hút ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh. — Nhà họ Thẩm p h á s ả n, nhưng tôi thì chưa. Thẩm Tư Thịnh cũng chưa, hiện giờ cậu ta là giám đốc của một công ty khác. Năng lực vượt trội, được sếp trọng dụng. Có lẽ chỉ có Thẩm Tư Mộc và ông bố già của cô ta mới coi cái sản nghiệp nhà họ Thẩm sắp sụp đổ kia như bảo bối và chỗ dựa. "Hôm nay chị đẹp lắm." Thẩm Tư Thịnh đưa tay vén tóc trên vai tôi, giọng điệu khen ngợi: "Mỗi lần nhìn thấy chị, sự yêu thích của tôi lại nhiều thêm một chút." "Vậy sao?" Tôi lạnh lùng l i ế c nhìn Hứa Bạch, hờ hững đáp: "Tôi thì ngược lại đấy." "Mỗi lần chị nói đều khiến người ta đ a u lòng." Giọng điệu Thẩm Tư Thịnh tỏ ra ấm ức, nhưng nụ cười trên mặt cậu ta lại càng đậm hơn: "Tôi thật sự sẽ rất buồn đấy." "Có cần tôi phục vụ Thẩm tổng không?" Hứa Bạch, người bị phớt lờ suốt từ nãy, bất ngờ chen vào, cười rạng rỡ: "Là dịch vụ an ủi hay lắng nghe, chỉ cần Thẩm tổng chi tiền, tôi đều có thể." Nghe giọng của Hứa Bạch, Thẩm Tư Thịnh lập tức trầm mặt. "Mắt nhìn của chị dạo này càng ngày càng tệ nhỉ." Cậu ta liếc Hứa Bạch đầy k h i n h t h ư ờ n g, trong mắt lộ vẻ không vui: "Cả loại nửa nam nửa nữ này mà cũng cần đến." Hứa Bạch vẫn cười tươi, hoàn toàn không bị lời của Thẩm Tư Thịnh làm d/ao động. Tôi nhìn Hứa Bạch với ánh mắt "tăng lương", nhàn nhạt nói: "Còn hơn những người không sạch sẽ nhiều." "Chị..." "Vi Vi." Thẩm Tư Thịnh còn định nói tiếp, nhưng bị một giọng nói vội vã khác ngắt lời. Là Trần Cảnh. Anh ta đi cùng Tiết Tuyết tới đây, nhưng khi thấy tôi, anh ta liền rút tay khỏi tay Tiết Tuyết, vội vã bước về phía tôi. Tôi nghe Hứa Bạch thì thầm rất nhỏ: "Cuối cùng cũng tụ đủ rồi." Tôi vô thức nhìn theo ánh mắt của Hứa Bạch, liền thấy Hạ Ngôn Tẫn vừa bước vào cửa cũng đang tiến về phía tôi. Ánh mắt liếc sang Hứa Bạch, đang bày ra vẻ thích thú xem trò vui, tôi quả quyết giơ tay vòng qua cổ anh ta, kéo người lại gần, khẽ nói: "Hứa Bạch, đến chào hỏi mấy người anh trước của cậu đi." Hứa Bạch: "???" Nhìn Thẩm Tư Thịnh và Trần Cảnh n é m ánh mắt không thiện cảm về phía Hứa Bạch, tâm trạng tôi càng tốt hơn. Nhưng Hạ Ngôn Tẫn không nhìn Hứa Bạch, mà lại chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt ấy làm tôi có chút bối rối. Khoảnh khắc sau, Hạ Ngôn Tẫn nắm lấy tay tôi, tạm thời đưa tôi ra khỏi vòng xoáy c ă n g t h ẳ n g ấy.