Chương 7

我皆风月
Cập nhật:
Hạ Ngôn Tẫn im lặng một lúc, cứng đầu nói: "Chỉ là tôi chưa phản ứng kịp thôi!" "Với lại, loại như cô, tôi còn lâu mới để mắt tới!" "Loại như tôi?" Tôi lặp lại, bất ngờ vòng tay qua cổ Hạ Ngôn Tẫn, "Hạ đại thiếu gia thật sự xem thường loại như tôi sao?" Hạ Ngôn Tẫn s ữ n g n g ư ờ i, tai đỏ bừng đến mức như sắp nhỏ m á u. "Dù gì cũng là năm mươi vạn mỗi tháng, không thể để Hạ đại thiếu gia chịu lỗ được." Tôi ngẩng đầu ghé sát lại gần. Hạ Ngôn Tẫn g i ậ t m ì n h buông tay lùi lại vài bước, lắp bắp: "Cô… cô không biết giữ thể diện sao?" "Dù gì tôi cũng p h á s ả n rồi, giữ thể diện làm gì nữa?" Tôi nhún vai, vừa định rời khỏi chăn thì điện thoại rung lên. L i ế c nhìn qua màn hình. Là tin nhắn của Hứa Chi Tuyết. Chỉ có bốn chữ ngắn gọn: "Là Ngôn Tẫn m/ua." Hạ Ngôn Tẫn chọn đồ trang sức rất tệ, nhưng lần này lại chọn được một chiếc vòng cổ rất hợp với Hứa Chi Tuyết. Hoặc có lẽ là vì Hứa Chi Tuyết trông hợp với chiếc vòng cổ này. "Ai nhắn tin cho cô thế?" Hạ Ngôn Tẫn theo thói quen ghé lại xem, nhưng tôi tránh qua một bên. Hắn nhíu mày, suy đoán: "Cô định quay lại với tên n g ố c Trần Cảnh đó à?" Giọng điệu chẳng mấy thân thiện. Tôi không x/á/c nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười nhẹ: "Anh biết mà, tôi luôn kiên nhẫn với thứ mình muốn." Hạ Ngôn Tẫn chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh. "Mặc đồ vào, uống xong canh rồi hẵng đi tắm!" Hắn c à u n h à u mở nắp bình giữ nhiệt, trông chẳng giống gì phong thái của một "k ẻ t h ù không đội trời chung" cả. Ánh đèn vàng dịu trong phòng bệ/nh hắt lên mặt bên của Hạ Ngôn Tẫn, tạo ra một vẻ ấm áp khó nhận ra. Thực ra thì, "ấm áp" là từ chưa bao giờ liên quan đến Hạ Ngôn Tẫn. Tôi cúi đầu nhìn ảnh đại diện của Hứa Chi Tuyết, cười nhẹ đầy hàm ý. —Tôi chưa từng nghe nói quanh Hạ Ngôn Tẫn có cô gái nào tên là "Hứa Chi Tuyết."