Chương 8

我皆风月
Cập nhật:
Đến ngày thứ tư, bố tôi cuối cùng cũng nhớ ra có một cô con gái đang nằm viện. Ông dẫn cả hai đứa con riêng ngoài g i á t h ú của mình theo cùng. "Nghe nói mày bị thằng nhóc nhà họ Hạ bao nuôi rồi?" Vừa bước vào, ông đã không kiên nhẫn hỏi, ánh mắt lùng sục khắp phòng bệ/nh tìm ki/ếm bằng chứng Hạ Ngôn Tẫn bao nuôi tôi. "Có thể nói vậy." Tôi còn chẳng buồn ngẩng lên, vẫn mải chơi điện thoại và đôi co với Hạ Ngôn Tẫn. "Nó cho mày bao nhiêu?" Mắt ông ta sáng rực. Có lẽ nhận ra giọng điệu quá hối hả của mình, ông ta dịu giọng lại: "Vi Vi, con biết đấy, gia đình mình bây giờ rất khó khăn, còn n ợ n ầ n c h ồ n g c h ấ t. Con đưa chút tiền cho bố đi, để cả nhà mình cùng vượt qua giai đoạn này." Ông hiếm khi gọi tôi là "Vi Vi," lại càng chưa từng nói "cả nhà mình" trước mặt tôi. "Không đưa." Tôi t h ẳ n g t h ừ n g từ chối, "Con trai quý hóa của ông có vô vàn cách ki/ếm tiền đấy, sao lại tìm đến tôi?" Từ khi nghe thấy chữ "bao nuôi," Thẩm Tư Thịnh đã trầm ngâm suy nghĩ gì đó, bây giờ nghe tôi gọi cậu ta mới tỉnh lại. "Chị gái nói đúng." Cậu ta mỉm cười ôn hòa nhìn tôi, ánh mắt sau gọng kính vàng phảng phất nét tối tăm khó đoán: "Con sẽ giúp bố." "Thẩm Vi!" Ông ta t ứ c g i ậ n định lao tới đ á n h tôi nhưng bị Thẩm Tư Thịnh giữ lại. "Chị à, sao chị có thể như vậy?" Thẩm Tư Mộc dìu ông ta, mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên cường, không để lệ rơi: "Nhà họ Thẩm cũng là nhà chị mà. Giờ nhà họ Thẩm gặp khó khăn lớn thế này, chị và anh Hạ lại thân thiết như vậy… Chỉ cần anh Hạ đồng ý giúp, gia đình mình nhất định sẽ vượt qua k h ố n k h ó!" Cô ta đỏ mắt, tràn đầy hy vọng về tương lai. Dù hy vọng này có phần nực cười. —Nếu Hạ Ngôn Tẫn thực sự có bản lĩnh lớn đến thế, chắc hẳn đã không cần phải nghĩ ra cái trò ngớ ngẩn này để tr ê u c h ọ c tôi. Tôi t ặ c l ư ỡ i một tiếng, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Thẩm Tư Mộc, lấy điện thoại ra quay lại ngay. "Chị… chị làm gì vậy?" Thẩm Tư Mộc lo lắng, c ắ n môi nhìn tôi đầy e dè. Đổi lại là người đàn ông khác, hẳn đã bị làm mềm lòng đến tận x ư ơ n g t ủ y rồi. Tôi phớt lờ cô ta, gửi ngay đoạn video cho Hứa Chi Tuyết. "Xem kỹ mà học hỏi nè." Cô ta trả lời ngay lập tức bằng một dấu hỏi. Tâm trạng tôi lập tức vui vẻ hẳn lên, ngay cả thái độ đối với Thẩm Tư Mộc cũng dịu lại chút. Tôi giơ ngón cái: "Không có gì, tôi chỉ thấy cô diễn giỏi thôi, đàn ông nhìn thấy chắc chắn sẽ thích." Khuôn mặt Thẩm Tư Mộc lúc xanh, lúc đỏ. "Thẩm Vi," bố tôi vỗ tay an ủi Thẩm Tư Mộc, l i ế c tôi với vẻ k h ó c h ị u và c ả n h c á o, "đừng nghĩ Mộc Mộc cũng làm thế như con!" "Sao cô ta có thể giống con được?" Tôi giả vờ ngạc nhiên rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Dù gì bây giờ tôi cũng giàu hơn cô ta nhiều." Mặt bố tôi t ứ c g i ậ n đến tối sầm lại "Bố, con muốn nói chuyện riêng với chị." Thẩm Tư Thịnh đột ngột lên tiếng, ánh mắt dán c h ặ t vào tôi. Bố tôi được Thẩm Tư Mộc dìu ra ngoài, trong phòng b ệ n h giờ chỉ còn tôi và Thẩm Tư Thịnh. "Có gì thì nói luôn đi." Tôi lười biếng ngước lên nhìn cậu ta, giọng lạnh nhạt: "Hơi thở của cậu làm phiền đến giấc nghỉ của tôi rồi." Thẩm Tư Thịnh không đáp. Phòng b ệ n h rơi vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở. Tôi khẽ n h ế c h miệng, không mấy thiện chí, cúi đầu tiếp tục nhắn tin với Hạ Ngôn Tẫn. Không biết hắn bận gì mà đã mười mấy phút rồi chưa hồi âm. Tôi thầm c h ử i r ủ a, đang định gọi thì Thẩm Tư Thịnh bất ngờ động đậy. Cậu ta đưa tay nới lỏng cà vạt. Điện thoại bị g i ậ t đi. Tôi chưa kịp mở miệng m ắ n g thì cậu ta đã cúi xuống, hơi thở ấm áp phả lên má. Cậu ta cười nhẹ: "Nếu chị định động đến nhà họ Thẩm, cứ nói với em, sao phải làm bẩn tay mình làm gì?"