Chương 9

我皆风月
Cập nhật:
Tôi không ngạc nhiên khi Thẩm Tư Thịnh biết chuyện này. Xét cho cùng, những tài liệu giúp tôi đ á n h s ậ p nhà họ Thẩm đều là lấy từ tay cậu ta. "Chẳng phải cậu đã biết chuyện này lâu rồi sao?" Tôi cười lạnh, dùng điện thoại đ ẩ y vai Thẩm Tư Thịnh, "Tôi mắc chứng s ợ đàn ông, nên tránh xa tôi ra một chút." Nụ cười trên gương mặt Thẩm Tư Thịnh thoáng chững lại, anh hỏi với giọng đầy h à m ý: "Vậy còn Hạ Ngôn Tẫn thì sao?" "Sao cơ?" Câu nói này của Thẩm Tư Thịnh có chút nhỏ, tôi nghe không rõ. "Vậy Hạ Ngôn Tẫn thì sao?" Thẩm Tư Thịnh lặp lại một lần nữa, nụ cười trên mặt bỗng trở nên n g u y h i ể m hơn rất nhiều. Cậu ta chậm rãi nói: "Chị cũng mắc c h ứ n g s ợ đàn ông với Hạ Ngôn Tẫn sao?" "Sao có thể thế được?" Tôi cười, giả vờ ngạc nhiên, "Bây giờ cứ nhìn thấy Hạ Ngôn Tẫn là tôi chỉ muốn nhào đến ôm c h ặ t lấy anh ấy, tốt nhất là hai mươi bốn giờ một ngày không rời ra!" Nụ cười trên gương mặt Thẩm Tư Thịnh dần b i ế n m ấ t, ánh mắt cậu ta đen sẫm, chăm chú nhìn tôi như thể đang nung nấu một cơn bão lớn. Khi tôi nghĩ cậu ta sắp n ổ i g i ậ n thì anh bất ngờ bật cười. "A Tẫn, cảm giác thế nào khi nghe lời tỏ tình công khai của chị gái đây?" — A Tẫn? Tôi n g â y n g ư ời, vô thức nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tư Thịnh. Hạ Ngôn Tẫn đang nép mình ở cửa sổ, vài chiếc lá còn mắc trên đầu, trông hắn vừa b à n g h o à n g vừa s ố c. Tôi b ự c b ộ i đến mức không biết nên n ổ i g i ậ n với ai. — Người bình thường ai lại trèo qua cửa sổ tầng hai để vào cơ chứ? "Không cần phải cảm ơn tôi đâu.” Thẩm Tư Thịnh cúi đầu thì thầm với tôi, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Từng chữ một cất lên: “Tôi rất mong được nghe chị giải thích, chị gái yêu quý của tôi."