Yêu em tận sâu

Cây bằng
Cập nhật:

Chương 15 : Giận dỗi

Có thể nói Tiêu Anh là một cô gái thổi vào đời anh một làn gió mới khiến cho anh phải cuồng si, phải làm anh tránh xa Vũ Lan vì sợ cô hiểu lầm. Anh nói với Vũ Lan rằng mình đã có bạn gái, cô không cần phải lãng phí thời gian ở trên người anh nữa. Khi đó Vũ Lan không biểu hiện ra điều gì khiếp sợ, anh vẫn luôn tự trách mình không đối xử tốt với cô. Cho nên sau khi chia tay Tiêu Anh, anh vẫn để mặc mọi chuyện cứ buông xuôi theo tự nhiên, nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Người anh yêu nhất đã chia tay anh, vậy thì kết hôn với ai cũng như nhau mà thôi. Cho đến khi hôn lễ gần kề, anh mới cảm thấy có phải mình đã quá vội vàng rồi không, kết hôn là chuyện cả đời. Mà trong thời điểm ấy anh lại gặp Tiêu Anh một lần nữa. Anh vẫn luôn cho rằng Tiêu Anh và Thanh Tâm ở bên nước ngoài, không nghĩ tới một năm trước đã về nước. Ngày đó ở công ty có buổi tiệc rượu, cô bị người ta chuốc đến say mèm, một tên giám đốc già đã mang cô đi vừa lúc bị anh bắt gặp. Đương nhiên sao anh có thể để cô đi với lão ta được. Mà đến khi cô tỉnh lại nhìn thấy anh liền kinh hoảng, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc chạy đi, một chút cũng không lưu luyến. Anh thừa nhận hành động đó của cô đã làm anh bị tổn thương và anh quyết định kết hôn với Vũ Lan. Bây giờ nghĩ lại anh mới thấy mình hồ đồ, sao anh có thể quyết định từ bỏ cô một cách dễ dàng đến thế để bây giờ anh phải mất cô vĩnh viễn. Nghĩ đến đây anh không kìm được sự xúc động. Anh lạnh nhạt nói: “Những chuyện trước kia cô làm với Tiêu Anh, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra. Từ giờ trở đi, tốt nhất là cô nên biến mất khỏi tầm mắt của tôi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô. Nếu không, tôi cam đoan những tấm ảnh giường chiếu của cô sẽ được công khai.” Khi còn sống anh đã không làm gì cho cô, đến khi chết rồi cho dù có trả thù cũng là vô ích, cả đời này anh sẽ không yêu bất kỳ một người phụ nữ nào nữa, anh sẽ mãi nhớ cô trong trái tim. … Ba ngày sau là lễ tang của Tiêu Anh. Bởi vì là trẻ mồ côi cho nên chỉ có một vài người bạn tới. Thanh Tâm đã ngồi bên mộ Tiêu Anh mấy tiếng đồng hồ rồi, nhưng người luôn túc trực bên cạnh cô không phải Đàm Tùng mà chính là Mạnh An. Nhìn trời gió càng lớn, Mạnh An nhắc cô: “Chúng ta đi thôi.” Thanh Tâm không có biểu hiện gì, cũng không nhìn anh, đôi mắt chỉ dán vào bia mộ cười cười: “Em muốn ở bên cạnh cậu ấy thêm một chút.” Mạnh An nhíu nhíu mày nói: “Một chút nữa sẽ có gió rất lớn, đường về nhà sẽ nguy hiểm hơn.” Thanh Tâm vẫn lắc đầu: “Anh về trước đi.” “Thanh Tâm…” “Thanh Tâm!” Một tiếng gọi khác lại vang lên, Mạnh An quay đầu lại thấy một người đàn ông mặc tây trang đen, đó là Lam Dung. Lam Dung gật nhẹ đầu với Mạnh An rồi đi tới bên cạnh Thanh Tâm. Kể từ ngày anh rời khỏi bệnh viện để ra nước ngoài, bởi vì lúc đi hơi vội nên không thể giải quyết mọi chuyện tốt được, không nghĩ tới trong thời gian ngắn xảy ra nhiều chuyện như thế. Đối với cái chết của Tiêu Anh, anh cũng khó mà chấp nhận được huống chi là Thanh Tâm. Anh nhìn cô sầu não hỏi: “Thanh Tâm, đừng đau buồn quá.” Thanh Tâm chỉ nhìn thoáng qua Lam Dung không nói gì, đến bây giờ đứng trước mộ Tiêu Anh, cô vẫn cảm thấy có gì đó không chân thật. Lam Dung thấy cô thế này, anh thở dài một tiếng, không quan tâm đến Mạnh An đang khó chịu, anh tiến tới ôm cô vào trong ngực. Cả người cô hơi cứng ngắc, anh cảm nhận được như thế: “Không sao đâu Thanh Tâm, em còn có anh kia mà. Không phải em đã nói rồi sao? Anh với Tiêu Anh là giống nhau, cô ấy đi rồi, em còn có anh.” Dường như Thanh Tâm lại cảm thấy đau hơn, nhưng không khóc được. Cô tránh thoát ra khỏi ngực anh: “Nhưng anh không phải là Tiêu Anh.” Đàm Tùng cũng nói với cô như vậy, nói cô còn có anh. Nhưng ai có thể thay thế được Tiêu Anh, ở trên thế giới chỉ có một Tiêu Anh mà thôi. Cô nhắm mắt lại, nhìn bia mộ lần cuối cùng rồi xoay người rời đi. Cả hai người đàn ông đều đi theo sát cô. Gió mỗi lúc một mạnh hơn. Cô nhịn không được ngoáy đầu lại nhìn. Tiêu Anh, hẹn ngày gặp lại. Ở ngoài nghĩa trang, Đàm Tùng ngồi trong chiếc xe nhìn mấy người lần lượt đi ra. Khi nhìn thấy Lam Dung, anh đột nhiên trở nên khó chịu. So với Mạnh An, anh càng không thích Lam Dung hơn. Bởi vì trong lòng Thanh Tâm, Mạnh An chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy hợp đồng, nhưng Lam Dung lại khác, đó là người đã trải qua tuổi thanh xuân cùng cô. Anh ta là người đàn ông cướp đi nụ hôn đầu tiên của Thanh Tâm. Nghĩ đến đây anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Nghĩ đến những tấm ảnh đó, người kia đã gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp, còn không phải là vì muốn để anh hiểu lầm mối quan hệ giữa bọn họ? Tuy rằng trong lòng anh biết rất rõ nhưng lại không khống chế được chính mình. Kết quả người bị thương cũng chính là anh. Đàm Tùng cố gắng để chính mình bình tĩnh trở lại. Vốn dĩ ngày đưa tang Tiêu Anh, anh phải đi vào trong viếng nhưng lại sợ báo chí chụp được, anh mới thỏa thuận với Thanh Tâm, chỉ ở bên ngoài không đi vào trong. Không nghĩ tới không bao lâu sau lại xuất hiện thêm một Lam Dung, mà anh còn trơ mắt nhìn anh ta đi vào. Có trời mới biết anh đã dùng hết sự kiên nhẫn cuộc đời của chính mình. Thanh Tâm liếc mắt nhìn qua chiếc xe đỗ ở một góc cổng, cô đoán chắc anh đang rất tức giận. Lam Dung và Mạnh An cũng nhìn thấy Đàm Tùng, cả ba người bây giờ không tốt một chút nào. “Thanh Tâm, anh về trước. Có thể trong một thời gian ngắn anh sẽ ở trong nước, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh, đừng buồn một mình, biết không?” Lam Dung nói. Thanh Tâm nhìn anh, trong mắt thể hiện sự áy náy: “Lam Dung…” Hình như biết cô định nói điều gì, Lam Dung cắt ngang lời cô, anh làm lơ ánh mắt tức giận không xa của Đàm Tùng, giơ tay xoa xoa đầu cô, thái độ yêu chiều nói: “Ngốc, ngay cả anh mà em cũng khách sáo hay sao? Em chỉ cần biết rằng bất cứ lúc nào, chỉ cần em yêu cầu, anh sẽ ở bên cạnh anh.” Giờ phút này cô không biết nên nói thế nào cho tốt, đối với Lam Dung, cả đời này cô mắc nợ anh. Cô im lặng một chút, rồi cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu: “Cảm ơn anh.” Anh cười cười, có một chút đau xót, sau đó rời đi. Mạnh An nhíu mày nhìn theo, cho đến khi người lên xe anh mới nhìn về phía Thanh Tâm, do dự hỏi: “Em muốn cùng Đàm Tùng trở về?” Thanh Tâm quay đầu qua nhìn Đàm Tùng đã mất đi sự kiên nhẫn, cô nói với anh: “Xin lỗi, em có một số chuyện cần phải nói với anh ấy.” Ý đã rất rõ ràng, Mạnh An trầm ngâm đứng ngay sau đó cô lại nói: “Anh nói những lời của ngày đó rất đúng. Nếu như chúng ta đã kết hôn rồi, em sẽ duy trì khoảng cách với đàn ông khác. Anh yên tâm, em sẽ nói chuyện này rõ ràng với anh ấy, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.” Cô rất bình tĩnh làm Mạnh An cảm thấy ngạc nhiên, sau đó anh thản nhiên gật đầu: “Được rồi. Nếu như có chuyện gì, gọi cho anh.” Tuy là cô nói thế nhưng anh không tin Đàm Tùng lại dễ dàng buông tay. Nhưng anh không định nói với cô những lời này, dù sao giữa anh và Thanh Tâm cũng chỉ là giấy trắng mực đen, anh không có quyền can thiệp nhiều như thế. Mạnh An rời đi, chỉ còn lại một mình cô. Cô thở sâu hướng tới chỗ Đàm Tùng. Nhưng khi cô tới gần, anh lại bày vẻ mặt không cảm xúc đóng cửa sổ xe lại. Thanh Tâm ngây người, cô bất đắc dĩ thở dài cũng không tỏ vẻ rụt rè mà đi thẳng qua chỗ ngồi bên kia tự ngồi xuống. Ở bên trong anh dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại như đang nghỉ ngơi, cô ngồi xuống anh cũng không có phản ứng nào, chỉ mở miệng bảo tài xế lái xe đi. “Anh tức giận rồi, em mau tới dỗ dành anh đi.” Đàm Tùng đột ngột nói, đôi môi còn mím chặt lại thể hiện vẻ giận dỗi. Thanh Tâm tự cởi áo khoác đắp trên đùi mình, cô nhìn một bên sườn mặt của anh, không nói chuyện, mà ngược lại còn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sắc trời đã sẩm tối, đường trên núi thả dốc, tài xế cũng không dám lái nhanh. Đi được một lúc, Thanh Tâm nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đi ngược chiều với bọn họ hướng tới nghĩa trang. Lúc hai chiếc xẹt qua nhau, Thanh Tâm và Tưởng đồng thời chạm ánh mắt với nhau, nhưng rất nhanh nhìn sang nơi khác. Cô không muốn nhìn thấy Tưởng, cho nên hai người cũng ngầm hiểu không đến cùng một ngày. Cô quay mặt qua nhìn Đàm Tùng, bất ngờ anh cũng đang nhìn cô nhưng lại không nói lời nào, giống như là chờ cô mở miệng trước. Cô run sợ: “Anh….” Vừa mới mở miệng, bỗng nhiên anh giơ tay lên sờ mạnh vào đầu cô, làm tóc cô rối loạn thành một nùi. Cô nhíu mày chỉnh chỉnh lại tóc mình: “Anh làm gì vậy?” Đàm Tùng không nhìn cô nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước nói: “Về sau đừng để anh ta chạm vào tóc em, nếu không anh sẽ làm cho em không còn tóc nữa.” “…” Thanh Tâm không có từ nào để nói, cô còn tưởng rằng mấy năm nay anh đã thay đổi bản tính, kết quả chỉ là do cô suy nghĩ mà thôi. Cô hất tay Đàm Tùng ra, chải chải lại tóc, trừng mắt với anh: “Đã lớn tuổi rồi, anh đừng có ấu trĩ như thế được không?” Lớn tuổi? Đàm Tùng đen mặt. Anh xông tới bế cô lên ngồi trên đùi mình, ép cô nhìn thẳng vào mặt anh: “Ý của em là anh già rồi? Còn tên Lam Dung kia thì trẻ? Em muốn tới với hắn?” “Anh nói cái gì vậy?” Cô bất mãn nói. “Chính là như thế.” Tay anh bóp cằm cô hơi chặt: “Em cho rằng anh không biết chuyện giữa em và hắn ta? Đừng cho rằng anh lớn tuổi rồi trí nhớ không còn tốt nữa.” Anh đột nhiên nói trước đó làm Thanh Tâm bất ngờ, cô cúi mặt xuống. Thật là nguyên nhân ly hôn giữa anh và cô có một phần là của Lam Dung. Cô với Lam Dung chỉ là ở mức quan hệ bạn bè, nhưng Đàm Tùng không tin cô, anh luôn cho rằng giữa hai người bọn cô có gì đó mờ ám. Đàm Tùng biết mình nói quá lời, mỗi lần nhắc tới chuyện này là hai người lại đau, nhưng anh không khống chế được cơn ghen của mình, Nhìn thấy bộ dạng cô mất hồn, anh liền buông lỏng tay mình đang nắm cằm cô. Da thịt cô bỗng chốc đỏ lên vì bị véo, anh có chút xót liền xoa xoa, sau đó chậm rãi tới cạnh cô. Thanh Tâm không phải không biết tình huống này là thế nào, đáy mắt anh thể hiện cảm xúc mãnh liệt, hơi thở nóng hổi, tim cô đập nhanh hơn. Mỗi lúc môi anh lại gần môi cô hơn. Cô không tránh né cũng không có hứng thú với nụ hôn của anh. Đôi tay cô chống vào ngực anh. Một hồi lâu sau, anh mới khàn khàn nói: “Em tức giận?” Làn mi cô run run, không nói gì.