Yêu em tận sâu

Cây bằng
Cập nhật:

Chương 16 : Truy đuổi

Tâm tình Thanh Tâm trở nên phức tạp, rốt cục là anh ta đã thay đổi tính cách rồi hay là chưa? Không phải trước kia anh đối với cô luôn là kìm chế tính tình của mình, anh sẽ không bao giờ tỏ ra là mình dịu dàng với cô như bây giờ. Thật không biết phải làm sao. Thanh Tâm im lặng một lát, cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, chờ cho chính mình bình tĩnh lại mới nói: “Đàm Tùng, tôi không có tức giận.” Cô giả vờ trấn định, làn mi rũ xuống nhưng cảm giác được sự run nhẹ. Đàm Tùng không thích cô bày ra vẻ mặt bình tĩnh như vậy trước mặt anh, cái này chỉ cố gắng thể hiện cô đang duy trì khoảng cách với anh. Như thế này chỉ làm anh nhớ về ba năm trước, cô sẽ làm nũng, ăn vạ không biết xấu hổ mà quấn lấy anh. Anh thở dài cũng không biết nói gì, chỉ là nhìn cô. Tâm tình Thanh Tâm trở nên rối loạn, ánh mắt của Đàm Tùng cứ dán chặt ở trên người cô. Đôi tay cô còn đang chống ở ngực anh, dường như dùng hết toàn bộ mọi sức lực để mở miệng nói: “Đàm Tùng, tôi muốn kết hôn.” Sắc mặt anh trong nháy mắt đanh lại, nhìn chằm chằm vào cô làm cô cảm thấy tê dại. Sau đó nghe được âm thanh buốt lạnh của anh: “Cho nên em muốn nói cái gì?” Từ trước đến giờ là cô luôn cúi đầu trước anh, một khi Đàm Tùng tức giận thì cô sẽ trở nên lúng túng. Nếu như cô nói thêm câu tiếp theo, không chừng anh có thể tức giận đến nỗi giết chết cô. Nhất thời không khí trở nên ngột ngạt, vốn dĩ không gian trên xe đã kín lắm rồi, nay còn thế nữa, cô cảm thấy vô cùng khó thở. Thanh Tâm cắn môi, thở sâu, giống như là bằng cứ giá nào cũng phải nói tiếp: “Đàm Tùng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn kết hôn, cho nên tôi hy vọng về sau tôi với anh nên duy trì khoảng cách với nhau. Tôi không muốn để mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta. Dù sao cũng đã ly hôn ba năm rồi, anh không cảm thấy như bây giờ rất xấu hổ sao?” Sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, anh lạnh lùng nói: “Duy trì khoảng cách…Xấu hổ? Đây chính là ý của em, em nghĩ như vậy sao?” “Đúng vậy, tôi đã nghĩ như vậy. Nếu đã ly hôn rồi, không còn liên quan nữa không phải tốt hơn hay sao?” Đàm Tùng nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy nhưng nếu như nhìn kỹ, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ thất vọng, nhưng đáng tiếc là cô cúi đầu nên cái gì cũng không nhìn thấy. Bống nhiên anh buông cô ra, để cô ngồi trở lại chỗ cũ, lạnh giọng nói với tài xế: “Dừng xe.” Thanh Tâm sửng sốt, nhìn khuôn mặt anh lạnh băng dựa vào ghế, đôi mắt đã nhắm lại. Rất nhanh tài xế dừng lại ở ven đường, anh mở miệng: “Nếu em đã muốn chúng ta phải giữ khoảng cách thì anh sẽ đồng ý, em xuống xe đi.” Lời này nói với cô rất rõ ràng. Thanh Tâm rầu rĩ cầm lấy áo khoác bước xuống xe. Vừa bước xuống, chiếc xe màu đen đã chạy vút đi. Lúc này cô mới ý thức được nơi này là ở đâu, trời đã tối rồi, gió lạnh như muốn đóng băng. Cô vội vàng mặc áo khoác vào, thầm mắng chính mình ra vẻ làm gì. Tên biến thái đó thế mà lại bỏ cô ở chỗ này. Theo thói quen cô rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Anh đến đón cô, ngay sau đó mới nhớ lại cậu ấy đã mất. Cô đau xót, bây giờ và mãi mãi về sau Tiêu Anh sẽ không đến đón cô nữa, chỉ còn một mình cô đối diện với thế giới này. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, nước mắt rơi xuống. Mà chiếc xe màu đen rời đi không bao lâu sau, Đàm Tùng cũng cho tài xế xuống xe theo, anh tự mình lái xe trở về nhà. Trong đầu anh không ngừng vang vọng lên câu nói của cô: “Tôi muốn kết hôn…” “Tôi hy vọng về sau chúng ta hãy giữ khoảng cách….” “Chúng ta đã ly hôn ba năm rồi…” “Không còn liên quan đến nhau nữa.” Đàm Tùng nhịn không được cười lạnh một tiếng, cô thay lòng rồi hay sao? Anh thật hối hận vì đã dành cho cô sự dịu dàng của mình, kết quả thì sao? Bị cô vứt bỏ không thương tiếc. Càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, lúc chờ đèn đỏ, anh rút điếu thuốc ra hút, làn khói trắng phả ra mới làm anh bình tĩnh lại một chút, anh nhìn vào kính chiếu hậu, đã không còn bóng dáng cô đâu. Bây giờ anh mới để ý khi nãy giận quá mà đuổi cô xuống xe, anh nhìn ngoài trời hơi lo lắng, anh do dự có nên quay đầu xe lại hay không thì điện thoại đi động vang lên, là bà ngoại anh gọi. “Không phải con nói mang cháu dâu đến gặp bà hay sao? Đã qua mấy ngày rồi, rốt cục là khi nào cháu mới dẫn người tới?” Đàm Tùng không trả lời, hình như bà ngoại vẫn chưa thấy được đoạn video kia, bà cũng không biết cháu dâu trong miệng anh nói là Thanh Tâm. “Con có nghe thấy lời bà nói không?” Giọng nói của bà to hơn một chút: “Con nói dối bà đúng không? Thực ra thì con chưa có bạn gái phải không? Bà nói cho con biết, nếu như chưa tìm được bạn gái, thì con hãy kết hôn với Mạnh Du đi, cô gái đó…” “Bà ngoại, con không có lừa bà, chỉ là gần đây xảy ra chút chuyện, cho nên chưa dẫn người về được.” Đàm Tùng cắt ngang lời bà. “Xảy ra chuyện gì?” Bà hỏi làm Đàm Tùng thở dài: “Bạn cô ấy qua đời.” Bà ngoại ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới lại nghe được câu trả lời này. “Bạn? Chắc là cùng tuổi. Thế nào trẻ như thế đã qua đời. Vậy con ở bên cạnh chăm sóc con bé, bây giờ là thời điểm yếu đuối nhất của con bé, con phải thể hiện thật tốt, đừng để tâm đến bà. Đừng có giống như là lần trước đấy, cô gái tốt như thế con cũng không biết quý trọng. Đúng rồi, bà nghe nói Thanh Tâm muốn kết hôn với Mạnh An, không nghĩ tới… » Vốn dĩ vì chuyện này mà anh đã bực bội lắm rồi, nghe bà nói thêm anh chịu không nổi : “Bà ngoại, con đang lái xe, con cúp máy trước.” Tắt điện thoại đi, Đàm Tùng bực bội không thôi. Đây là sơ suất của anh, chẳng lẽ cô kêu anh giữ khoảng cách thì anh làm theo hay sao ? Như thế chỉ làm cô và Mạnh An gần nhau hơn. Anh nên trói cô vào người anh thì đúng hơn. Cô muốn kết hôn với Mạnh An sao ? Để xem cô có dám không ? Nghĩ đến đó, anh đánh tay lái quay đầu xe lại, tăng nhanh tốc độ. Thanh Tâm không biết mình đã đứng trong gió lớn bao lâu, cho đến khi chắc chắn Đàm Tùng sẽ không quay trở lại. Anh thật sự bỏ cô lại đây. Ngay lúc cô tự mình bắt xe trở về nhà thì một ánh đèn chói chiếu về phía cô. Thanh Tâm ngạc nhiên quay đầu lại, thế mà lại là Lam Dung. Cô lên xe, nhìn Lam Dung lái xe, hơi có chút xấu hổ : “Sao anh còn chưa trở về ?” Không phải nói là về rồi sao, thế nào còn ở đây ? Lam Dung nhìn sang cô, cười cười : “Anh đi đường khác, sau đó đuổi kịp hai người.” Thanh Tâm nghe thấy cũng không biết phải nói gì. Cô cũng không dám hỏi tại sao anh lại đi theo bọn họ, sợ anh nói lý do ra rồi, cô sẽ khó xử. Mà cô cũng sẽ sợ anh hỏi tại sao lại bị Đàm Tùng đuổi xuống xe. Trong đầu cô muôn vàn suy nghĩ, hơi hối hận vì đã lên xe anh. Lam Dung liếc mắt một cái đã biết cô đang nghĩ gì, anh cười cười nhưng không nói. Để tránh khỏi xấu hổ, cô mở cửa sổ xe ra một chút để hóng gió, nhưng vừa mở ra, cả người cô cứng lại. Mẹ ơi, chuyện quái gì đang xảy ra ? Sao Đàm Tùng đã trở lại rồi. Lúc cô mở cửa ra, đúng lúc Lam Dung và Đàm Tùng chạm mắt nhau, hai chiếc xe đi với tốc độ ngang nhau. Mà Thanh Tâm chỉ muốn rớt mắt ra ngoài khi thấy ánh mắt đen tối đấy. Cô vội vàng đóng cửa lai, nói với anh : “Lam Dung, anh mau lái xe nhanh lên. Càng nhanh càng tốt.” Lúc nhìn thấy Đàm Tùng, anh định hỏi cô có nên dừng xe lại không, ai ngờ lại nghe cô nói lái nhanh một chút. “Em ngồi chắc chắn vào.” Anh hứng thú nói một câu. Lời còn chưa nói xong, anh đã giẫm chân ga, ngay sau đó chiếc xe như một cơn gió lướt đi. Giờ phút này ngọn lửa trong lòng Đàm Tùng bốc lên, hay lắm. Cô ta nói là phải giữ khoảng cách với anh, thế mà ngay sau lưng anh lại lập tức lên xe Lam Dung. Anh thế mà không phát hiện ra xe của Lam Dung ở phía sau. Bọn họ đang hợp tác lại với nhau để trêu đùa anh sao ? Khuôn mặt Đàm Tùng như phủ một lớp băng, đôi mắt gằn lên, chỉ hận không thể kéo người phụ nữ đó xuống địa ngục cùng anh. Nhìn chiếc xe thể thao từ từ tăng tốc, khóe miệng anh nhếch lên. Muốn đua với anh sao ? Xem đây. Đàm Tùng cũng vụt bay lên như một mũi phi tiêu. Đột nhiên Thanh Tâm cảm thấy mình bước lên xe Lam Dung là một sai lầm, mà thêm một cái sai nữa là cô lại cùng Lam Dung chạy trốn anh. Cứ nhìn tốc độ lái xe của bọn họ là biết. Rất nhanh Đàm Tùng đuổi kịp bọn họ, nhưng Lam Dung cũng không vừa. Vừa mới sát nút, Lam Dung lại tăng tốc bỏ xa. Thanh Tâm cảm thấy mình sắp ói ra ngoài. Nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng mà là buổi tối trên đường vắng vẻ này, chạy với tốc độ như thế rất nguy hiểm. Mỗi một giây một phút cô cứ như ngồi trên đống lửa, cứ sợ bản thân mình sẽ bị văng ra khỏi xe. Cô nắm chặt lấy đai an toàn, từ kính chiếu hậu cô có thể thấy người phía sau không ngừng điên cuồng đuổi theo, tuy rằng không thấy rõ người ở bên trong nhưng cô có thể tưởng tượng ra được anh đang nhìn cô chằm chằm, hận không thể cắn nuốt cô. Rốt cục thì Thanh Tâm không chịu nổi nữa, cho dù cô không sợ Đàm Tùng thì cũng sợ ba người bọn họ xảy ra chuyện vì tai nạn, cô không muốn chết. “Lam Dung, anh…Anh dừng xe lại đi.” Giọng nói cô run rẩy, Lam Dung nhìn sắc mặt cô tái nhợt, anh giữ vững tinh thần nói với cô: “Không phải anh không muốn dừng, nhưng với tốc độ hiện tại, nếu như anh dừng lại, anh ta sẽ lập tức tông vào xe chúng ta, sợ còn nguy hiểm hơn khi không dừng.” Đã leo lên lưng cọp rồi không thể xuống được nữa. Trong đầu Thanh Tâm ong ong lên, cô quay đầu lại nhìn đúng là Đàm Tùng muốn đụng vào đuôi xe của bọn họ. Cô hốt hoảng, khóc không ra nước mắt, phải làm sao bây giờ. Nhìn thấy cô sợ hãi, Lam Dung trấn an cô : “Em đừng lo lắng, kỹ năng lái xe của anh rất tốt, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”