Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Chương 299: Ba hồn bảy phách
Ba hồn theo thứ tự là thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn, mà bảy phách chia ra làm thiên trùng phách, linh tuệ phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách.
Ba hồn của người đại diện cho linh hồn tinh thần, bảy phách đại diện cho thể xác sinh lý của con người, cho nên phàm nhân sinh lão bệnh tử đều do ba hồn bảy phách quyết định.
Mà tu sĩ sở dĩ mạnh hơn người thường chính là ở chỗ bọn họ thông qua tu hành, tu luyện tinh thần ý chí làm lớn mạnh ba hồn, thu nạp linh khí trời đất để nuôi dưỡng bản thân, làm bảy phách trở nên mạnh mẽ.
Cho nên tinh thần sung mãn, ý chí kiên định thì ba hồn sẽ dồi dào; thân xác mạnh mẽ, khí huyết ngất trời thì bảy phách sẽ mạnh mẽ.
Nhưng cho dù như vậy ba hồn bảy phách vẫn chỉ là phạm vi của phàm nhân, tu sĩ Ngự Hồn cảnh được xưng là chân nhân chính là ở chỗ bọn họ thông qua tu luyện để thật sự đạt tới mức âm dương song hành, khiến cho ba hồn bảy phách hòa làm một thể, ngưng tụ thần hồn.
Nói một cách chính xác, cảnh giới ở trước Ngự Hồn cảnh mặc dù đều là đang tu luyện ba hồn bảy phách, nhưng loại tu luyện này cuối cùng vẫn sẽ tách ra để tiến hành.
Chỉ có khi ba hồn bảy phách của mỗi người đạt tới trình độ nhất định mới có thể chịu đựng được áp lực, tiến hành dung hợp, mà chỉ có âm hồn dương phách hòa làm một thể, chẳng phân biệt lẫn nhau, âm dương song hành mới là trạng thái mạnh nhất của hồn phách - thần hồn.
Đây cũng là nguyên nhân để tu sĩ Ngự Hồn cảnh có thể mạnh hơn người phàm hai ba trăm năm.
Nhưng khó ở chỗ dung hợp như thế nào.
Ba hồn bảy phách của con người từ lúc sinh ra đã tách rời, ba hồn nấp trong Tử Phủ giữa trán, bảy phách che giấu trong máu thịt.
Cho dù thông qua tu luyện để ba hồn bảy phách không ngừng lớn mạnh, nhưng muốn dung hợp nó chắc chắn không phải chuyện dễ, âm dương vốn đã xung đột thậm chí là tương khắc, mặc dù có thể tương xứng, hoàn toàn tồn tại một loại cân bằng giữa hai cái đó.
Mà dung hợp ba hồn bảy phách chính là phải phá vỡ sự cân bằng này trước, sau đó tạo thành một loại cân bằng mới, cũng chính là xung đột tương khắc trước mới có thể hòa hợp tương sinh.
Quá trình này được thể hiện ở bảy chữ "Nhục Thân Thông Huyền Phá Thiên Môn".
Chỉ có thân xác thông huyền mới có thể thật sự cảm nhận được sự tồn tại của bảy phách trong cơ thể, mà "Thiên Môn" lại là huyệt thiên môn trên cơ thể con người, cũng sẽ trở thành "cửa Tử Phủ", là vị trí ba hồn ở trên cơ thể con người.
Người xưa có nói "nếu muốn bất tử thì phải tu luyện Thiên Môn", con đường trường sinh chân chính bắt đầu từ lúc tu luyện huyệt Thiên Môn.
Sự huyền diệu của Phá Thiên Môn chính là vận chuyển sức mạnh của bảy phách không ngừng gõ vào cửa Tử Phủ, chỉ có khi gõ mở Thiên Môn mới có thể gặp ba hồn, khi ba hồn bảy phách hội tụ thì sẽ được mở được Tử Phủ, ngưng tụ thần hồn.
Cho nên trước khi gõ mở Thiên Môn sẽ không có Tử Phủ, cái gọi là Tử Phủ là một khu vực huyền diệu khó giải thích sau khi thần hồn ngưng tụ, Thiên Môn mở ra.
Thần hồn càng mạnh, Tử Phủ mở ra sẽ bộc phát càng lớn, từ Ngự Hồn cảnh sơ kỳ đến Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, khi không ngừng tu luyện thì Tử Phủ sẽ càng thêm rộng lớn, đương nhiên sẽ có thể chứa càng nhiền lực thần hồn, như vậy thực lực Ngự Hồn cảnh sẽ càng mạnh.
Những thứ này chính là chỗ ảo diệu khi đột phá Ngự Hồn cảnh.
Mà sở dĩ bây giờ Mục Long khó mà đột phá bởi vì tích lũy của hắn thật sự quá mức kinh khủng, nói ra còn có chút dọa người.
Huyền cung mở ra trong cơ thể hắn có khoảng mười ba phương huyền cung, số lượng này tuyệt đối là vô cùng chấn động từ trước đến nay.
Mười ba phương huyền cung một khi dung hợp sẽ tạo thành động thiên như thế nào? Đáp án này ngay cả Mục Long cũng không biết.
Hơn nữa trên người hắn còn có huyết mạch của ba Yêu Thần, tạm thời không bàn đến huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên và Thao Thiết, chỉ là truyền thừa của tộc Thái Cổ Long Tượng đã vô cùng nghịch thiên rồi.
Mục Long thông qua phương pháp hồng lô để tu luyện chân thân Trấn Ngục, không nói đến việc khiến máu thịt bản thân vô cùng tinh khiết, cường độ thân xác có thể so với huyền khí hạ phẩm, đây là khái niệm gì? Cho dù là những cường giả Linh Văn cảnh hay những người thức tỉnh huyết mạch Linh Văn kia, cường độ thân xác cũng không bằng.
Căn cơ như vậy, một khi hội tụ động thiên, thân xác thông huyền, hóa ra bảy phách sẽ còn mạnh mẽ đến mức nào?
Mà đây cũng chỉ là bảy phách của hắn mà thôi, chớ có quên, thần hồn chính là kết quả khi ba hồn bảy phách dung hợp.
Mục Long thời niên thiếu đã phải chịu đựng đau đớn đứt mạch, bốn năm trầm luân, ý chí tâm tính của hắn đã không phải thứ mà người thường có thể so sánh được, lúc ở Bích Cung cảnh còn đạt tới mức độ "đạo tâm như ma", ngay cả Tượng Vương Quân Ngự Hoang nhìn thấy cũng vô cùng chấn động.
Tinh thần ý chí đạt tới mức này đã không phải sợ tâm ma nữa, cũng không biết ba hồn của Mục Long mạnh đến trình độ nào rồi.
Cái gọi là hậu tích bạc phát, ba hồn bảy phách mạnh mẽ như vậy, mặc dù muốn dung hợp, hết sức khó khăn, chỉ khi nào dung hợp, hắn đích thần hồn, lại sẽ là một loại trạng thái như thế nào, ai cũng không có cách nào dự đoán.
Trong núi hoang, Mục Long đứng tại chỗ hồi lâu, bóng người của hắn bị nắng chiều kéo dài, gương mặt anh tuấn kiên định cũng bị nắng chiều chiếu đến đỏ rực nóng bỏng.
"Thời cơ, thì ra là như vậy..."
Đột nhiên, Mục Long mở hai mắt ra, ánh sáng lóe lên trong mắt, vừa rồi hắn đã gạt hết tất cả đi để tĩnh tâm lĩnh ngộ, bất tri bất giác rơi vào một loại trạng thái quên mình, bằng ngộ tính hơn người đã hiểu được đạo lý huyền diệu của Ngự Hồn cảnh.
Điều này nói rõ Mục Long đã nắm rõ tu vi của mình một cách thuần thục, có thể sử dụng tùy theo ý mình.